- Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại có người ngoại vực?
Nhìn Eve tóc vàng mắt xanh và hai đại Vu sư gầy nhom da ngăm đen, sắc mặt Lý Nguyên Bân trong nháy mắt vô cùng khó coi.
- Tại sao lại mang bọn họ đến đây? Chẳng lẽ các người không biết đây là cấm địa tổ tiên quy định sao? Tại sao lại để cho người ngoại vực, còn có tà ma ngoại vực đi vào?
Sau khi đoán ra thân phận của ba người, giọng nói của Lý Nguyên Bân có chút lạnh lẽo, trầm giọng nói với Giang Khương.
Nhìn Lý Nguyên Bân không còn sự hòa ái, thân cận như ngày xưa, Giang Khương cũng không để bụng, ý cười trong mắt lại càng nhiều, nói:
- Y sư Nguyên Bân, phong động Long Sơn là cấm địa của Thiên Y Viện. Thành viên bên tôi là do chúng tôi quyết định. Cho nên, quyết định ai đi theo dường như không có liên quan gì đến y sư Nguyên Bân thì phải.
- Mà bên phía chúng tôi cũng không hạn chế y sư Nguyên Bân quyết định mang ai theo, đúng không?
Nghe giọng nói không nóng không lạnh của Giang Khương, thậm chí còn mang theo chút trào phúng, hoàn toàn khác với sự thân cận như lúc xưa, trong lòng Lý Nguyên Bân liền rét lạnh, nhìn Giang Khương một cái thật sâu, đột nhiên cười ha hả:
- Haha, có lý, có lý. Bây giờ thời đại cũng đã khác, mắt của chúng ta cũng phải phóng khoáng hơn một chút. Ta đã quá bảo thủ rồi.
Nhìn biểu hiện đột nhiên thay đổi của Lý Nguyên Bân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3716302/chuong-1237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.