Nhìn Tiểu Bảo chậm rãi ngủ trong bồn thuốc trên bàn tay đỡ của mình, dường như Giang Khương cũng không bất ngờ, vẫn dùng khăn lông lau nhẹ trên người Tiểu Bảo. Mãi cho tới khi quanh thân Tiểu Bảo được lau tới hơi hồng, hơn nữa nhiệt độ của nước thuốc cũng chậm rãi hạ xuống, lúc đó hắn mới vô cùng cẩn thận ôm Tiểu Bảo đang ngủ say trong chậu thuốc ra.
Tuyên Tử Nguyệt đứng cạnh vội vàng lấy chiếc khăn lông đã chuẩn bị sẵn ra, phủ lấy Tiểu Bảo, sau đó với sự trợ giúp của Phan Hiểu Hiểu bên cạnh, dùng khăn lông chậm rãi lau khô toàn thân Tiểu Bảo, lúc này mới theo ra hiệu của Giang Khương mà mang Tiểu Bảo lên giường Giang Khương.
Nhìn cửa sổ phòng đã đóng chặt, Giang Khương ra hiệu cho Phan Hiểu Hiểu cũng kéo rèm lại, lúc này mới cẩn thận lấy trong túi của mình ra một cái bình ngọc nhỏ.
Nhìn động tác thận trọng của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh cũng ý thức được, thứ thuốc trong bình ngọc nhỏ này chỉ sợ không đơn giản, lập tức cảm thấy rất tò mò. Trước kia Giang Khương cũng chưa từng thận trọng như vậy bao giờ, lần này rốt cục là bởi vì chuyện gì khiến hắn thận trọng như vậy.
Mà Phan Hiểu Hiểu đứng một bên dù cũng đoán được trong bình ngọc này hẳn là thứ thuốc gì đó, chẳng qua nhìn động tác của Giang Khương, lúc này vẫn không nhịn nổi nhìn Giang Khương, tò mò hỏi:
- Đây là thuốc gì thế?
- Đừng hỏi...
Giang Khương khẽ cười, lắc đầu, đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609971/chuong-1035.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.