Nhìn thuộc hạ của mình mặt đỏ cổ gân nhưng sắp sửa liều chết, hô to một loạt, sơn trưởng đại nhân xinh đẹp cường đại dường như cũng bị dọa một chút, lúc này mới chớp đôi mắt hút hồn, nhún vai nói:
- Được rồi, tôi biết rồi. Đi nói với lão già Lưu Phong kia, về sau tôi cũng sẽ không gọi lão là lão hồ đồ nữa...
- Lại lão già...
Vị đồng chí thuộc hạ đáng thương kia còn chẳng dám lau mồ hôi trán, vội vàng gật đầu đáp lời. Dù sao cũng nên truyền lời.
Nhìn cấp dưới nhún đầu nhún vai biến ra khỏi cửa, Tôn Diệu Nguyệt hơi khịt mũi, sau đó ngửa đầu nhìn trần nhà, lại thở dài một tiếng:
- Giang Khương này rốt cục đang chơi trò gì vậy? Trưởng lão viện và Chu Thế Dương cũng đều không phải kẻ dễ chọc. Nếu chạm vào chỗ đau của bọn họ thật, chuyện liên quan tới sống chết, lúc bộc phát ra... Một thành viên viện ủy hội Thiên Y viện mới lên như hắn chỉ sợ sẽ không biết được thành viên thường vụ viện ủy hội Thiên Y viện rốt cục đáng sợ tới đâu...
Ở Đảo Tam Nhã ngàn dặm về phía nam, trên một ngôi biệt thự đẹp đẽ ở lưng chừng núi, một bóng người dong dỏng mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, dưới mặc chiếc quần âu thiết kế riêng, vô cùng ưu nhã cầm một chén rượu vang, đứng trên lan can trước biển. Lúc này trên khuôn mặt tuấn tú của Giang đại công tử Giang Nguyệt Minh mang theo một tia lo lắng nhàn nhạt, nhìn người cha vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609967/chuong-1031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.