- Bộ trưởng Lưu, Giang Đỉnh chủ đến rồi... Mời ngồi!
Một ông lão mặc áo đơn ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn hai người, lộ khuôn mặt gầy như có vẻ uy nghiêm, gật đầu khẽ, đồng thời giờ tay mời hai người ngồi.
- Giang đỉnh chủ...
Nghe được cách xưng hô này, trong mắt Giang Khương hiện lên cảm xúc đặc thù mờ nhạt. Đây là lần đầu có người gọi hắn như vậy. Xem ra đáng để vị Thủ tịch trưởng lão của trưởng lão viện này coi trọng vẫn là thân phận Đỉnh chủ tế thế của mình.
Hai người ngồi xuống trước bàn làm việc rồi, một vị nữ thư ký đứng cạnh liền mang trà lên, sau đó đứng một bên.
Thủ tịch trưởng lão phất Mạnh Thiên Phong phất tay. Chứng kiến động tác này, vị nữ thư ký kia rất hiểu ý, vội vàng xin lỗi rồi đi ra ngoài cửa.
- Tình huống nghiêm trọng như thế, không ngờ dính dáng cả với trưởng lão viện tôi sao? Không ngờ lại khiến hai vị vất vả ngàn dặm, chạy tới chỗ tôi thế này.
Hai hàng lông mày hoa râm của Mạnh Thiên Phong chậm rãi chấn động, đôi mắt như mắt ưng tràn ngập uy nghiêm, nhìn hai người, trầm giọng nói.
Lưu Mộc Dương chậm rãi gật đầu, mặt lộ nụ cười khổ, nhìn Mạnh Thiên Phong nói:
- Mạnh trưởng lão... Tất nhiên là như thế. Nếu không ngài cảm thấy hai người chúng ta nguyện chạy tới nơi này của ngài làm gì?
Lông mày Mạnh Thiên Phong hơi rung rung, nhìn Lưu Mộc Dương một chút, lại nhìn Giang Khương ở một bên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609953/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.