- Haha...
Viện trưởng Lý nhìn thấy vẻ căng thẳng của Giang Khương khi hỏi mình câu này thì thoáng sửng sốt rồi nở nụ cười.
Giang Khương thấy Viện trưởng Lý cười vui vẻ như vậy thì càng căng thẳng, thầm nghĩ: “Vấn đề tôi hỏi đáng để ông cười ra thế này à? Tôi không tin ông dám an tâm để tôi làm Phó chủ nhiệm chỗ này, còn làm một giáo sư học viện nữa.”
Viện trưởng Lý nhìn thấy vẻ buồn bực của Giang Khương thì cười nói:
- Trường hợp này, tôi cũng không hiểu được... Có điều hiện tại xem ra, cậu phải ở chỗ chúng tôi một thời gian rồi!
- A... Thật sự phải ở một thời gian?
Giang Khương sửng sốt một chút, sau đó cười khổ lắc đầu, lại nhỏ tiếng nghiêm túc hỏi:
- Vậy ngày có biết vì sao lại phải cho tôi làm một trung tá không? Vốn tôi tưởng cùng lắm chỉ nhận được đãi ngộ của một chuyên nghiệp cấp mười một mười hai, thế mà lại đột ngột vứt cho tôi cái quân hàm trung tá, sao tôi cứ cảm thấy chuyện này kỳ kỳ!
- Kỳ kỳ? Kỳ kỳ cái gì?
Viện trưởng Lý sửng sốt một lúc, sau đó ông nhìn Giang Khương rồi lắc đầu nở nụ cười, nói:
- Trung tá, đây là trung tá chứ không phải củ cải trắng. Người bình thường phải phấn đấu mười mấy hai chục năm cũng chưa chắc đã có được cấp bậc này... Chuyện người khác muốn mà không được, cậu lại sợ nó kỳ kỳ cái gì?
- Nhưng... Vì sao rõ ràng tôi chỉ là một chức văn, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609292/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.