Giang Khương mang theo trái tim thấp thỏm đến Bệnh viện đa khoa ba quân chủng.
Trong một phòng họp nhỏ của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, Giang Khương gặp một người mặc quân phục và vài người mặc áo blouse trắng.
- Haha... bác sĩ Giang của chúng ta đến rồi...
Giang Khương vừa bước vào cửa đã thấy một người đàn ông trung niên mặc quân phục nhìn mình mỉm cười.
Giang Khương nhìn thấy trong ánh mắt của mọi người nhìn mình có thiện ý, có tò mò, có đánh giá thì chỉ đành bất đắc dĩ bước đến.
Có điều cũng may, những người này cũng không cần hắn một mình chủ động đi chào hỏi, một người đàn ông trung niên mặc tướng phục mỉm cười chủ động đưa tay ra nói với Giang Khương:
- Chào bác sĩ Giang, tôi là Dư Lực Hoa của Ban y tế tổng cục hậu cần...
- Chào Dư tướng quân!
Tuy Giang Khương đã quen với thiện ý của các quan cao tướng lĩnh nhưng lúc này vẫn không dám chậm trễ, bởi vì hắn biết rõ, thượng ý của các quan cao tướng lĩnh này hầu hết đều xuất phát từ ông cụ Dương đứng sau lưng mình chứ không liên quan lắm gì đến chính bản thân mình.
Mặc dù không biết vị Dư tướng quân này rốt cuộc có chức vị gì ở Tổng cục hậu cần, nhưng nếu ông ta đã là tướng quân hơn nữa còn tự xưng là người của Ban y tế Tổng cục hậu cần, vậy thì chỉ e rất có khả năng là Trưởng ban y tế Tổng cục hậu cần rồi.
Có điều, cho dù đối phương có chức vị gì, chỉ cần gọi tướng quân thì sẽ không sai, sao vàng trên vai đối phương kia không thể nào là giả được.
- Đến đây đến đây... bác sĩ Giang, tôi giới thiệu với cậu một chút... Vị này là Viện trưởng Lý Phi Lâm của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng chúng tôi, vị này là Lâm Kiến Quốc Viện phó...
Vị Dư tướng quân này rất gần gũi thoải mái, kéo Giang Khương đi giới thiệu cho hắn một vài người.
- Chào Viện trưởng Lý, chào Viện phó Lâm...
Giang Khương cũng khá hiểu rõ Bệnh viện đa khoa ba quân chủng. Hai vị viện trưởng này tuy mặc áo blouse, nhưng thực sự đã mang quân hàm thiếu tướng, có điều trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ mỉm cười bắt tay hai người, tỏ vẻ gần gũi. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
- Vị này là Viện trưởng Hồ Hồ Tiểu Thụ của Học viện y khoa ba quân chủng
- Vị này là Chủ nhiệm Triệu Triệu Giang Lâm của Trung tâm chấn thương chỉnh hình Bệnh viện đa khoa ba quân chủng...
Giang Khương vừa nghe Dư tướng quân giới thiệu, vừa mỉm cười bắt tay gần gũi với từng người này, sau đó nhớ kỹ dáng vẻ của đối phương. Có điều hắn càng nghe càng thấy không ổn, nhiều người như vậy đều là của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng, lẽ nào muốn nhét mình vào đây thật?
Giang Khương mang theo nỗi nghi hoặc này bắt tay với mọi người ở đây một lượt xong, mọi người cùng ngồi xuống, Giang Khương cũng được đưa sang phòng bên cạnh, thay một bộ quân phục không quân hàm.
Giang Khương đã sớm chuẩn bị cho việc này. Nếu đã nói phải cấp cho mình một thân phận, vậy dĩ nhiên sẽ có nghi thức thụ hàm. Nghĩ tới đây Giang Khương thật sự hơi cảm thán. Hắn không thể ngờ được năm đó mình dựa vào quân công thực sự mà không thể có được thân phận chính thức của quân đội. giờ vì chút chuyện thế này, mà lại mò ra được một quân hàm chức văn... ôi...
Lúc này trong lòng Giang Khương không ngừng cười khổ. Không biết sau khi đội trưởng bọn họ biết được việc này sẽ vui mừng hay bất đắc dĩ...
Đợi sau khi Giang Khương bước ra, lúc này Dư Lực Hoa cũng nghiêm túc đứng dậy, bước lên một cái bục nhỏ bên trên, nói:
- Giờ, tôi xin tuyên bố mệnh lệnh của thượng tướng Đỗ Vân Long Trưởng ban Tổng cục hậu cần ba quân chủng nước Cộng hòa nhân dân Trung Quốc...
- Thụ dư cho đồng chí Giang Khương quân hàm trung tá, kỹ thuật chuyên nghiệp cấp bảy...
Lời vừa dứt, mọi người đồng loạt mỉm cười vỗ tay nhìn về phía Giang Khương đang hơi trợn mắt há hốc mồm.
- Quân hàm trung tá, kỹ thuật chuyên nghiệp cấp bảy?!
Giang Khương trừng mắt nhìn, hoàn toàn choáng váng.
Giang Khương hiểu rất rõ quân hàm Trung Quốc.
Hắn nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ thông, cho dù thụ hàm cho mình, nhưng sao lại thụ hàm cho mình cao như vậy. Vốn hắn tưởng cùng lắm chỉ cho mình một quân hàm cấp thượng úy cũng tức là kỹ thuật chuyên nghiệp cấp mười một hoặc mười hai là đã đỉnh lắm rồi... Nhưng trung tá... Cái này thật sự được coi là quân quan cao cấp rồi. Nên biết rằng năm đó Cô Lang vào sinh ra tử lập công lao không hề nhỏ, quân hào của đội trưởng chẳng qua cũng chỉ là thiếu tá mà thôi, giờ mình lại mò được một quân hàm trung tá như vậy sao?
Lúc này Giang Khương thật sự sửng sờ...
Tướng quân Dư Lực Hoa đứng trên bục nhìn vẻ ngây ngốc của Giang Khương, lúc này trên mặt ông cũng lộ nụ cười mỉm, xem ra tên nhãi này thật sự không biết mình đã mò được món hời lớn như vậy.
Nói thật sau khi nói ra quân hàm này, bản thân ông cũng hơi ngây người, có điều đây là ý của cấp trên, vậy thì mình chỉ có thể theo đó mà làm, hơn nữa còn phải dựa theo quân hàm này để sắp xếp cho hắn một vị trí thích hợp. Dư Lực Hoa đã suy nghĩ một lúc lâu mới có thể sắp xếp tốt cho hắn, sau khi thông qua sự đồng ý của cấp trên. Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Dư Lực Hoa càng đậm thêm, nói:
- Đồng chí Giang Khương, xin mời lên bục!
- A... Ồ...
Lúc này Giang Khương mới hồi phục tinh thần, sau đó mơ mơ màng màng đi lên bục. Đến giờ hắn vẫn chưa thể nghĩ thông, sao lại cho mình quân hàm trung tá, chẳng lẽ dạo này quân hàm cấp tá không đáng tiền đến thế à?
Có điều, Giang Khương nhìn hai lon được đưa đến, sắc mặt hắn hơi biến đổi, vì hắn phát hiện đó đúng là quân hàm trung tá chính thức hai gạch hai sao thực sự, hơn nữa không phải băng đai quân y kèm thêm quân hàm chức văn bình thường.
Đầu tiên hắn còn tưởng quân hàm trung tá chẳng qua cũng chỉ đại diện cho kỹ thuật chuyên nghiệp cấp bảy, nhưng khi thật sự thụ hàm vẫn là quân hàm chức văn. Nhưng bây giờ sự thật lại là Dư tướng quân này đeo quân hàm trung tá chính thức cho mình, đây còn là là quân hàm của bộ đội chiến đấu thật sự.
- Vậy giờ rốt cuộc mình là nhân viên chức văn? Hay là nhân viên chiến đấu?
Giang Khương hoàn toàn ngẩn ra.
Dư Lực Hoa cẩn thận đeo hai lon lên cho Giang Khương, rồi lại chỉnh mũ cho Giang Khương sau đó lui ra sau vài bước, mỉm cười với Giang Khương.
Giang Khương nhìn thấy nụ cười mỉm của Dư Lực Hoa thì sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng lại, đưa tay hành kính lễ.
Dư Lực Hoa lại mỉm cười, sau đó đưa tay đáp lễ.
Sau khi Giang Khương chậm rãi thả tay xuống mới cảm nhận được dường như đột nhiên cánh tay cả mình nặng ngàn cân. Đây là lần đầu tiên hắn thật sự làm quân lễ về mặt ý nghĩa. Trước đây hắn không có thân phận này, cho dù là ở Cô Lang, tuy hắn được các đội hữu công nhận, nhưng vẫn chưa có thân phận quân đội thật sự.
Ngay cả gần đây, người khác kính lễ hắn, dù hắn vẫn đáp lễ rất đúng tiêu chuẩn, nhưng bản thân hắn rất chột dạ, vì hắn không phải quân nhân thật sự.
Nhưng bây giờ thì khác, hắn đúng như đội trưởng luôn hy vọng, có được một thân phận quân đội hợp pháp thật sự, hơn nữa còn là một trung tá. Hiện tại khi hắn đáp lễ hoặc kính lễ với người khác đều có thể đứng thẳng lưng rồi!
Lúc này Dư Lực Hoa cũng chú ý đến vẻ mặt kích động của Giang Khương, trong lòng thầm gật đầu. Xem ra trung tá trẻ mới được tấn chức này rất có lòng trung thành với quân đội... Chỉ có điều không biết năm đó rốt cuộc là hắn đã đi lính ở bộ đội nào...
Sau khi Giang Khương buông tay liền chậm rãi đi xuống bục, sau đó ngồi xuống.
Lúc này Dư Lực Hoa cũng đứng trước bục, cười cười, sau đó nói:
- Được rồi, sau đây xin mời Viện trưởng Lý Phi Lâm tuyên bố bổ nhiệm liên quan...
Trong tiếng vỗ tay, Viện trưởng Lý Phi Lâm sửa lại mũ, sau đó bước lên bục, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sau đó nói:
- Giờ, tôi tuyên bố... Căn cứ theo quyết định của Ủy ban bệnh viên, bổ nhiệm đồng chí Giang Khương làm Phó chủ nhiệm trung tâm chấn thương chỉnh hình, Phó chủ nhiệm khoa cấp cứu thương tích chiến đấu Bệnh viên đa khoa ba quân chủng...
Trong tiếng vỗ tay, lúc này đầu óc Giang Khương hoàn toàn mơ hồ, rốt cuộc là đang làm gì vậy? Sao mình vô duyên vô cớ trở thành Phó chủ nhiệm trung tâm chấn thương chỉnh hình, Bệnh viên đa khoa ba quân chủng, càng kỳ quái hơn là mình còn là Phó chủ nhiệm khoa cấp cứu thương tích chiến đấu, lẽ nào mình không những là bác sĩ mà còn phải dạy học? Hơn nữa cấp bậc này chắc hẳn ít nhất cũng phải là một người có cấp bậc giáo sư, sao lại rơi xuống đầu mình vậy?
Viện trưởng Lý này có khuôn mặt chữ quốc, sắc mặt hơi đen, trông có vẻ rất uy nghiêm, nhưng đứng trên bục lại nở nụ cười chào mừng khiến Giang Khương càng thêm có cảm tình với vị lãnh đạo tương lai này.
Khó khăn lắm mới chờ được tan họp, giờ Giang Khương đã xác nhận được vị trưởng ban Dư Dư Lực Hoa kia thật sự là Trưởng ban y tế tổng cục hậu cần. Vị Trưởng ban này cười nói với Giang Khương:
- Giang Khương, sau này cậu cứ yên tâm ở đây, có chuyện gì có thể đến Tổng cục hậu cần tìm tôi bất cứ lúc nào...
Sau khi nói xong, ông quay đầu sang cười nói với Viện trưởng Lý bên cạnh:
- Lão Lý, vậy là tôi giao Giang Khương cho anh đấy...
- Haha... Trưởng ban cứ yên tâm, Giang Khương ở chỗ tôi chắc chắn sẽ rất tốt!
Viện trưởng Lý cười ha hả. Còn Giang Khương thì đứng đó mặt mày buồn bực. Thế này là thế nào, không thèm dặn dò gì, cứ nhét mình vào bệnh viện này, chẳng lẽ mình thật sự phải đi làm ở đây sao?
- Đi... Giang Khương, tôi dẫn cậu đi làm quen tình hình bệnh viện...
Tiễn vị Trưởng ban Dư kia đi xong, đang lúc Giang Khương buồn bực, vị Viện trưởng Lý kia bước tới, cười nói với Giang Khương.
Có một Viện trưởng đích thân đi cùng, trong lòng Giang Khương thoáng bình ổn lại, ít nhất đợi lát nữa còn có thể hỏi ông ấy vài vấn đề. Ông cụ Dương chỉ dặn mình phối hợp với họ, nhưng rốt cuộc cách phối hợp như thế nào? Giang Khương phải tự nghĩ rõ, ít nhất phải hỏi rõ.
- Bác sĩ Giang... Tòa nhà này là tòa nhà thí nghiệm của chúng ta... Tòa bên kia là Tòa nhà khoa ngoại của chúng ta, Trung tâm chấn thương chỉnh hình của cậu ở tầng mười lăm...
Viện trưởng Lý dẫn Giang Khương đi, vừa giới thiệu.
Giang Khương nghe Viện trưởng Lý giới thiệu cũng ghi nhớ trong đầu, nhớ kỹ những địa điểm đại khái. Dù sao nếu mình thật sự phải ở lại đây, những thứ này mà cũng không biết, truyền ra ngoài chẳng phải thành trò cười sao?
- Chào Viện trưởng Lý...
- Chào viện trưởng...
Lúc này, thỉnh thoảng có bác sĩ của bệnh viện từ bên cạnh đi qua, nhìn thấy Viện trưởng cùng đi với một trung tá trẻ mặc quân phục đều cung kính chào hỏi, đồng thời thỉnh thoảng cũng đánh giá vị trung tá kia. Người có thể được Viện trưởng đích thân đi cùng không nhiều.
Có điều cũng may là Giang Khương đội mũ bộ đội rộng vành, mấy bác sĩ và y tá chỉ thấy Giang Khương hơi quen quen nhưng không ai thật sự nhận ra...
Họ cứ thế dạo qua hai nơi, lúc Viện trưởng Lý đưa Giang Khương đến Trung tâm chấn thương chỉnh hình, cuối cùng Giang Khương không kiềm được, thấp giọng nói:
- Viện trưởng Lý, lần này... tôi thật sự phải đi làm ở đây à?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]