- Vị bác sĩ Giang này thật sự quá lợi hại rồi... Bác sĩ Đào nói phải đi huyện thành mới điều trị nổi cái chân đó, không ngờ chỉ tiếp một chút là xong...
Giang Khương ở trong cứu người, bên ngoài lại là tiếng bàn tán. Dân trong thôn đều luôn mong ngóng nhìn vào trong đại sảnh. Đặc biết là nghe con trai của ông lão bị gẫy chân kia nói, bác sĩ Giang chỉ kéo một chút liền đã nối tốt xương gãy của ông lão, hơn nữa còn không cần chuyển lên huyện. Lúc này vẻ mặt mong mỏi của dân trong thôn càng nồng đậm hơn vài phần.
Lúc này mọi người đang hưng phấn bàn tán, bỗng bên cạnh có tiếng khóc to truyền tới. Chỉ thấy một cô gái trẻ đang chăm sóc cho một người bị thương lúc này chợt nằm rạp ra đất khóc thất thanh, vừa đau đớn kêu gào:
- Khẩu Tử nhà chúng ta sáng nay sao không thể kiên trì thêm một chút chứ. Nếu chờ được bác sĩ Giang này tới... Như vậy được cứu rồi... Hu hu...
Nhìn cô gái kia khóc lóc như vậy, bên cạnh liền có người đi tới an ủi. Những người còn lại đều âm thầm lắc đầu cảm thán. Đúng vậy... Nếu vị bác sĩ Giang này có thể tới sớm mấy giờ thì không chừng có thể cứu thêm được mấy mạng người rồi...
- Ôi... Do số trời thôi...
Lúc này Giang Khương nhanh chóng mấy một loạt đồ vật trong hòm ra, đặt lên một cái bàn bên cạnh, sau đó nhìn bác sĩ Đào đang đổ sạch bình nước muối rồi, lúc này mới cười nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609253/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.