Số tiền không nhỏ nhưng cũng không quá một trăm vạn. Đối với người đã có được tài sản trăm vạn Mỹ kim như Giang Khương lúc trước mà nói, số tiền này thật không tính là gì.
Tuy nhiên, đối với một Giang Khương nghèo rớt mồng tơi như bây giờ, đây đã là một con số rất lớn rồi. Ít nhất một trăm vạn cũng có thể làm được rất nhiều chuyện.
Nhìn năm chữ “một trăm vạn đồng chẵn”, Giang Khương cười khổ. Xem ra mạng của Tuyên đại tiểu thư chúng ta rất đáng tiền.
Tiện tay kẹp phong thư vào trong quyển sách, Giang Khương khẽ thở dài. Hôm nay chỉ vì một việc nhỏ mà có hai người đến tìm hắn nói chuyện. Một người trực tiếp, một người gián tiếp.
Giang Khương lẳng lặng nhìn quyển sách, chỉ là trải qua một lúc lâu cũng không lật sang tờ khác.
Sau khi tắm rửa xong, vốn bình thường chỉ ngậm một miếng Sơn Tham bốn ly, nhưng bây giờ hắn trực tiếp bỏ miếng Sơn Tham đủ dùng hai ngày vào miệng, sau đó dùng sức mà nuốt.
- Giang Khương đã nhận phong bì, hơn nữa cũng hiểu ý của tôi.
Người đàn ông trung niên ngồi vào xe, nói:
- Tôi nghĩ hẳn không có vấn đề gì đâu. Tôi đã xem qua tấm ảnh rồi, xác thực giống như đang giao thủ.
- Giao thủ? Có thể đánh Tuyên Tử Nguyệt thành như vậy sao? Không thể nào.
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm trầm ổn:
- Tuyên Tử Nguyệt đã nói qua, Giang Khương dường như không có nội khí. Giết được tên tiểu tử kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609190/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.