Giang Khương phất tay, ra hiệu Trương Nhạc có thể đi, sau đó tiếp tục xem sách. Gần đây hắn xem sách rất loạn xạ. Từ cơ sở đến khoa học lâm sàng. Bây giờ chuyển qua chuyên khoa. Mấy tháng đã xem mấy chục quyển sách, khiến cho Hồ lão phải kinh ngạc.
Nên biết rằng, một người bình thường nếu muốn tìm hiểu về một loại bệnh, ít nhất phải cần hơn hai tháng. Nhưng Giang Khương chỉ cần có một tuần đã chuyển sang loại bệnh khác.
Nếu không phải biết Giang Khương không phải là loại người giả vờ giả vịt, và đổi lại thành Trương Nhạc, Hồ lão đã sớm dùng sách quật cho mấy cái rồi.
Giang Khương đang xem sách, một người từ bên ngoài bước vào. Nghe được tiếng bước chân không quen thuộc lắm, Giang Khương còn tưởng rằng là người bệnh đến khám, lại nghe người nọ nói:
- Giang Khương, tôi muốn nói chuyện với anh.
- Chẳng lễ phép gì cả.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Du Chánh, Giang Khương cau mày, nói.
- Tôi đến tìm anh bàn chuyện, không dính đến quan hệ thầy trò.
Trương Du Chánh cũng cau mày, có chút buồn bực.
- Chúng ta ngoại trừ quan hệ thầy trò thì còn có gì để nói?
Giang Khương phẩy tay, giống như đuổi ruồi:
- Đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.
Nhìn động tác của Giang Khương, hai mắt Trương Du Chánh lóe lên, nói:
- Anh không dám nói chuyện với tôi? Anh là đàn ông, tại sao lại không dám nói chuyện với tôi? Anh trốn tránh cái gì?
Nghe được lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609189/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.