Ngồi ở khu nghỉ ngơi trước quầy đăng ký 13, hai mắt Đạm Dung mờ mịtnhìn phía trước. Bốn phía là những gương mặt xa lạ qua lại, tiếng ngườigọi nhau ầm ĩ không ngừng, mà nàng dường như không nghe thấy.
Đáy lòng có chút mờ mịt, một cái tết âm lịch bị trộm hai lần, có thểnói nàng rất rất xui xẻo, nhưng xét đến cùng là do chuyện tình cảm khiến cho nàng mất đi sự cảnh giác. Từ nhỏ đến lớn có thói quen độc lập độtnhiên gặp tình huống như thế này, thế nhưng lại giống hệt tiểu cô nươngkhông nhà để về, cảm thấy bản thân mình bất lực chỉ biết khóc nức nở,khi nào thì bắt đầu hắn đối với nàng lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy?
Từ khi ví tiền bị trộm cho đến bây giờ, cứ mù mịt không kịp bình tĩnh suy xét rõ ràng mọi chuyện đã phát sinh. Trừ bỏ sư huynh, nàng kỳ thậtcòn có thể tìm Linh Lung, tìm Tam tiện bọn họ, bằng hữu của nàng mặc dùkhông nhiều lắm nhưng ít nhiều vẫn có.
Nhưng vì sao lại gọi cho Vạn Quý Phi? Có phải từ sâu đáy lòng vẫnluôn hy vọng hắn biết được tình huống của nàng hay không? Hy vọng hắn có thể khẩn trương, hắn đau nàng?
Ha, nàng cười khổ. Đứng trước tình cảm con người ai cũng cúi đầu cả,Đạm Dung khi ngươi đối mặt với hắn kỳ thật ngươi một chút cũng khôngbình tĩnh, ngươi thẹn với danh hiệu tiểu thư bình tĩnh này.
Nàng cong người, hạ thắt lưng đem mặt vùi giữa hai chân, tay gắt gaoôm tay, trong đầu không ngừng lặp lại vấn đề, nhiều lần tự giễu.
Ngay tại khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-tinh-tieu-thu/1250948/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.