háo bông nở rộ, Đạm Dung cả đêm trằn trọc. Nguyên nhân ngủ không được đương nhiên không chỉ vì cái này, nụ hôn của bác sĩ Vạn mới là đầu sỏgây nên.Kỳ thật đơn giản chính là môi cùng môi trong lúc đó chạm nhẹ nhau,phớt qua tựa như vải bông, mềm nhẹ như vậy, vậy mà trong lòng của nàngxẹt qua dấu vết rõ ràng. Nàng giống như nghe được thanh âm hoa nở, rấtnhỏ, như vậy người ta gọi là tâm động.
Nếu đây là thích, nàng phát hiện chính mình không bài xích.
Không nghĩ tới có chú ý một người, tiếp theo là để ý, cảm giác kia tựa như mật ngọt.
Đạm Dung cười cười, ngẩng đầu nhìn cửa.
10 giờ sáng mồng một, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, gió nhẹ. Bácsĩ Vạn đang cầm tách trà đứng ở bên cửa sổ, thân hình cao gầy bị ánhsáng ngoài cửa sổ hắt ra một bóng thon dài, khuôn mặt anh tuấn ẩn hiệnvầng sáng nhàn nhạt, mười ngón tay thon dài nắm cái tách, trong đó ngóntrỏ tay phải không ngừng gõ nhẹ thân chén, tựa hồ đang tự hỏi.
Đạm Dung thừa nhận hiện giờ nhìn hắn đã không có cách nào khác thờ ơđược. Trước kia, nàng đối với khuôn mặt tuấn tú kia chính là đơn thuầnthưởng thức, hôm nay lại chứa đựng tình cảm khác. Cho dù cả hai khôngnói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở đó, cũng làm cho nàng tâm tìnhthật vui vẻ.
“Làm sao vậy?” Bị nhìn trộm vài lần, Vạn Tuế không phải không cảmgiác được. Đặc biệt là một người mà khuôn mặt xưa nay không chút thayđổi, đột nhiên đối với ngươi lộ ra vẻ mặt tựa tiếu phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-tinh-tieu-thu/1250940/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.