Đạm Dung giữa trưa xuất môn đi dạo vài giờ, mua hai bộ quần áo cùngmột đôi giầy. Năm giờ, trên đường người đi lại trở nên vội vàng, tựa hồđều vội vàng về nhà đoàn viên, nhiều quán ăn đều đóng cửa, chỉ còn lạimỗi tiệm rượu sinh ý thịnh vượng, ngay cả tiệm Fastfood cũng vắng vẻ yên tĩnh.
Sáng sớm, Vạn Quý Phi có gọi điện cho nàng, mời nàng đến Vạn gia ăncơm, bất quá nàng khéo léo từ chối. Nếu đến nhà sư huynh thật khôngthích hợp, mà đến Vạn gia lại càng không thích hợp.
Người ta một nhà cùng nhau ăn cơm, nàng chen chân cái gì? Huống hồ, hắn cũng không mở miệng.
Sau khi tùy tiện ăn vài thứ, cảm giác đi dạo nữa cũng không có ýnghĩa gì, nàng quyết định dẹp đường hồi phủ. Bên trong tiểu khu, hoaviên giăng đèn kết hoa, đèn lồng màu đỏ treo đầy từng góc ngõ. Mấy tòanhà cao hơn mười tầng, mỗi nhà cửa sổ đều sáng đèn ấm áp. Bảy giờ tối,chắc nhà bọn họ đều đang ăn bữa cơm đoàn viên đi.
Nàng ảm đạm đi vào thang máy, nhìn trên đỉnh nhảy số, cảm thấy mộtmảnh thê lương. Ngươi đã quen cô đơn, vì sao còn có thể cảm thấy tịchmịch? Trên mặt kính thang máy bên tường, chiếu ra gương mặt nàng hiệngiờ không chút biểu tình.
Mở cửa ra, trong phòng ánh đèn màu vàng sáng lấp lánh, khiến cho nàng giật mình vài giây. Giống như từ khi chuyển tới nơi này, mỗi lần về trễ đều có ánh đèn sáng. Nàng khép hàng mi mắt cười cười vì thói quenđược bác sĩ Vạn săn sóc, cũng vì chính mình không ốm mà rên. Kỳ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-tinh-tieu-thu/1250939/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.