- Hừ, người khác đều có, ngay cả cung nữ thái giám thô sử thấp kém nhất Trường Xuân Cung cũng có, chỉ có trẫm không có, chẳng lẽ ở trong lòng ngươi trẫm lại không bằng bọn họ?
Tư Mã Duệ từ đông thứ gian nhảy ra, dọa Du Phức Nghi nhảy dựng, nàng quay đầu trách cứ Thính Phong:
- Sao Hoàng Thượng ở chỗ này cũng không nói với ta một tiếng, chậm trễ hoàng thượng, ngươi có mấy cái đầu?
Đương nhiên Thính Phong biết Du Phức Nghi đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, vội phối hợp quỳ xuống đất, sợ hãi nói:
- Nương nương thứ tội, nô tỳ cũng không biết hoàng thượng ở đây, nếu không sáng sớm đã nói cho nương nương biết, dù nô tỳ mượn mười cái đầu cũng không dám dấu diếm.
- Mắng nàng làm cái gì, trẫm từ bên ngoài Trường Xuân Cung trèo tường vào, lại sai ám vệ mở cửa sổ đông thứ gian, lặng lẽ bò vào, sao nàng ta có thể biết được?
Tư Mã Duệ đi đến bên người Du Phức Nghi, hầm hừ nói:
- Đừng tưởng ngươi đánh gà mắng cẩu, là trẫm không so đo ngươi phân phát đồ vật mà quên mất trẫm.
- Đại môn người không đi, lại muốn bò tường, nếu bị người khác nhìn thấy, nhân gia(người ta) không dám nói người mất thể thống, chỉ biết đem tội danh đổ lên đầu thần thiếp, nói thần thiếp bức người bò tường, nếu thần thiếp bị người trị chết, cũng là hoàng thượng làm hại.
Du Phức Nghi đẩy hắn, đứng dậy, đi đến kháng trác ngồi xuống, lạnh như băng nói:
- Thần thiếp không so đo với người thì thôi, người còn có mặt mũi muốn đồ vật của thần thiếp, hừ…
Thấy Tư Mã Diễm ló đầu từ rèm cửa chen vào xem náo nhiệt, Tư Mã Duệ vẫy vẫy tay, vẻ mặt hòa ái cười nói:
- Tới đây, vào nhìn mẫu phi ngươi trả đũa như thế nào, nếu ngươi có thể học được phân nửa, về sau nhị hoàng huynh của ngươi còn dám khi dễ ngươi?
- Hoàng thượng nói lời này không đúng rồi, nhị hoàng tử thân thể suy yếu như vậy, sao có thể khi dễ được người khác? Đương nhiên chỉ có người khác khi dễ hắn!
Du Phức Nghi không mặn không nhạt nói móc hắn một câu, sau đó mắng Tư Mã Diễm nói:
- Mau thay bổn cung chọn đồ vật, đừng ở lỳ chỗ này, nếu không lúc nào đó ngươi bị nhị hoàng huynh của ngươi khi dễ hay ngược lại, sẽ bị người ta nói là học theo mẫu phi.
Vừa dứt lời, Tư Mã Diễm rụt đầu nhỏ “Vèo” một cái liền biến mất sau rèm cửa.
- Ngươi, ngươi, ngươi…
Tư Mã Duệ chỉ ngón tay vào Du Phức Nghi, nửa ngày chưa nói ra lời.
Du Phức Nghi cũng mặc kệ hắn, quay đầu hỏi Thính Phong:
- Đồ vật chuẩn bị đưa cho hoàng thượng đâu?
Thính Phong cười trả lời:
- Sáng sớm hôm nay nô tỳ đã sai Lý Nguyên Bảo dẫn theo người đưa qua Càn Thanh Cung, chỉ sợ sau khi hoàng thượng hạ triều còn chưa quay về Càn Thanh cung, cho nên mới không biết.
Tư Mã Duệ cũng không biết ngại, nghe vậy càng cao hứng, đến bên cạnh Du Phức Nghi, lấy cánh tay đụng nàng một chút, khoe khoang nói:
- Thì ra ái phi vẫn luôn nghĩ đến trẫm, không uổng công trẫm thương ngươi.
Nói xong lại vội vàng hỏi:
- Lúc trước trẫm bế dương chất nữ của ngươi có thấy bao tay lão hổ, còn không? Nếu còn mau lấy ra, giao cho Triệu Hữu Phúc, ngàn vạn lần đừng gửi cho người khác, đó là thứ trẫm lưu trữ cho khuê nữ, dù có gửi cho người khác cũng phải nói cho trẫm biết để trẫm lấy về.
Đương nhiên là không gửi đi, Y Lị Toa chuẩn bị một rương có búp bê vải, có động vật, cũng có hình nhân, không muốn bị người khác vu khống tội danh dùng cổ, Du Phức Nghi đánh dấu vào sổ ghi chép, chuẩn bị tìm cơ hội đốt đi, không ngờ lại làm Tư Mã Duệ nhớ thương.
Chỉ là nếu để hắn thấy đồ vật trong rương, động vật có thể lưu lại, chỉ cần đốt hình nhân là được, vì thế nàng trả lời:
- Không đặt ở bên trong, cũng không gửi cho người khác, vẫn còn ở chổ thần thiếp.
Đang muốn kêu Thính Phong đưa cho Triệu Hữu Phúc, Tư Mã Duệ lại xua tay nói:
- Không đưa cho người khác là được rồi, không cần phiền toái, dù sao cũng để lại cho khuê nữ của ngươi, cứ để ở đây là được.
Một đám người đều muốn nàng sinh khuê nữ, chưa nói đến chuyện có thể hoài thai hay không, cho dù có thai, lại sinh ra nhi tử, ước muốn đối lập, còn không phải sẽ bị ghét bỏ?
Du Phức Nghi không tiếp lời, đem đề tài vòng lại lúc đầu, truy vấn nói:
- Hoàng thượng đại môn không đi, nghi thức cũng không mang theo, lén lút ẩn vào trong của cung thần thiếp, là vì cái gì?
Nghĩ đến lúc nãy leo cửa sổ, Tư Mã Duệ bị hỏi có chút ngượng ngùng, khụ một tiếng, ngoài mạnh trong yếu nói:
- Trẫm chỉ định nghe xem ngươi có nói xấu trẫm hay không, may là không có, nếu không trẫm định sẽ không buông tha ngươi.
Khụ, kỳ thật hắn định nghe xem nàng có hay khen hắn không, bất quá lời này không thể nói ra, bằng không chẳng phải sẽ bị nàng cười nhạo?
Đồ ấu trĩ, Du Phức Nghi xem thường, vô ngữ nói:
- Không phải người có Cẩm Y Vệ có ám vệ sao, muốn biết thần thiếp có nói xấu người hay không, chỉ cần gọi bọn hắn giám thị thần thiếp là được, cần gì phải tự mình ra trận?
- Gọi bọn hắn giám thị ngươi, ngươi ăn uống tiêu tiểu đều ở dưới mí mắt bọn họ, ngươi không cảm thấy thiệt, trẫm còn cảm thấy thiệt đấy.
Du Phức Nghi chỉ nói vậy thôi, cũng muốn thử từ chuyện Phùng sung hoa hồng hạnh xuất tường về sau hắn có âm thầm phái người “Bảo hộ” nàng không?
Nghe hắn nói như vậy, liền biết là không có, nàng cũng yên lòng, nếu không tùy thời tùy lúc đều phải bảo trì cảnh giác cao độ, còn không mệt chết sao?
Nàng nhấp môi khẽ cười nói:
- Thần thiếp cũng cảm thấy không cần thiết, không phải còn có Hạ Chí, Đông Chí ở đây sao? Nếu người muốn biết chuyện này, hỏi các nàng là được, dù sao các nàng ngày ngày đều hầu hạ bên người thần thiếp.
"Tuy ngày ngày đều hầu hạ bên cạnh ngươi, nhưng có nhiều việc sẽ không biết, có thể ngươi cũng không nói gì với các nàng, các nàng có thể hồi bẩm cái gì? Bất quá là ăn uống tiêu tiểu mà thôi, ai muốn biết này đó! "
Tư Mã Duệ chửi thầm một hồi, trong miệng lại nói:
- Đương nhiên, nếu không trẫm phái các nàng đến đây làm gì?
Dùng ngọ thiện xong, Tư Mã Diễm đi thư phòng, Du Phức Nghi nghỉ ngơi một giấc, tỉnh lại vẫn thấy Tư Mã Duệ còn ở đây, liền châm chọc mỉa mai nói:
- Bảo bối nhị hoàng tử của người bị thương, An thục phi ngất xỉu hai lần, người không đi chăm sóc bọn họ, ở chổ thần thiếp làm cái gì?
Tư Mã Duệ trên tay cầm bản thoại, xem rất nhập tâm, nghe vậy ngẩng đầu trừng mắt nhìn Du Phức Nghi một cái, hừ nói:
- Trẫm che chở Giác nhi, chỉ vì hắn thân cốt bạc nhược, chứ không phải là không phân biệt thị phi đúng sai, cứ mặc kệ bọn họ, nếu lúc này qua đó, chẳng phải sẽ khiến bọn họ càng vô pháp vô thiên?
Lời này nói ra khiến Du Phức Nghi lau mắt mà nhìn, vốn tưởng đầu hắn không có nếp nhăn, tính tình tùy tiện.
Thật ra cái gì cũng rõ ràng cái gì cũng nhìn thấu, xem ra từ trước đến giờ nàng có chút xem nhẹ hắn, may mà chưa làm chuyện gì khiêu chiến chỉ số thông minh của hắn.
- Vừa lúc, Ngự Thiện Phòng đưa qua hai chén cháo cá lát, người nhân lúc còn nóng mau dùng đi.
- Đúng lúc cảm thấy trong bụng trống trơn, cháo cá lát này đưa tới thật đúng lúc.
Du Phức Nghi ngồi dậy, cung nữ hầu hạ trong điện vội đi lên thay nàng khoác áo xuyên giày, bưng tới bồn thủy khăn mặt sát thơm đều là vật dùng để rửa mặt.
Du Phức Nghi thu thập thỏa đáng rồi ngồi trước bàn tròn, ngửi mùi thơm từ cháo cá lát, cảm thấy rất vừa lòng, cầm thìa lên, múc một muỗng đưa vào trong miệng, nhấm nháp một phen rồi nuốt xuống.
Đang định múc muỗng tiếp theo, đột nhiên trong bụng quay cuồng, cổ họng ghê tởm, nàng quay đầu “Ọe” một cái phun ra.
- Làm sao vậy? Hay là cháo cá lát có độc?
Tư Mã Duệ ném bản thoại qua một bên, liền xông tới, vặn cằm nàng xem xét miệng nàng, rồi hướng ra bên ngoài hét lớn:
- Triệu Hữu Phúc, lập tức sai người đi thỉnh Tống ngự y!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]