Thái y được thỉnh tới, đương nhiên An thục phi không có việc gì, bị chấn kinh quá độ nên té xỉu mà thôi.
Mà cũng chưa chắc thật sự té xỉu, hơn phân nửa là trang(=giả vờ),đến nỗi nhị hoàng tử bị hộc máu là vì hàm răng cắn vỡ môi mà gây ra.
Nhưng dấu vết xanh tím trên mặt không làm giả được, hắn vốn sinh ra đã yếu ớt thân thể suy nhược.
Cho nên thái y nói chuyện giật gân, An thục phi vừa mới “thanh tỉnh” nghe xong lại“Ngất”đi, Tư Mã Duệ càng hận muốn tìm roi giáo huấn đại hoàng tử.
Thái hậu trừng mắt nhìn Tư Mã Duệ, hừ nói:
- Thân thể suy nhược đáng lẽ nên tu thân dưỡng tính, không nên gây hấn gây chuyện, đều là hoàng tử, chẳng lẽ người khác lại đáng bị hắn khi dễ? Không lẽ bị hắn khi dễ lại không thể đánh trả, lúc này làm ra bộ dạng nửa chết nửa sống, chọc cho hoàng thượng động roi, lúc trước tam hoàng tử thân cốt cường tráng, mới không bị đánh chết, đại hoàng tử lại không bằng, tuy nhìn cường tráng, kỳ thật đều là thịt mỡ không thể đánh, nếu có gì tốt xấu, ai gia cũng không nói gì, để xem hoàng thượng sẽ giao đãi thế nào với Phúc tần đã chết.
Phúc tần là vết nhơ của Tư Mã Duệ, hắn không thèm để ý vấn đề giao đãi hay không giao đãi với nàng.
Chỉ là thái hậu nhắc tới Tư Mã Diễm, Tư Mã Duệ không thể không kiêng kị.
Nếu không lần này đại hoàng tử khi dễ nhị hoàng tử mà quất roi, nếu sau này Tư Mã Diễm khi dễ nhị hoàng tử, hắn nên đánh hay là không đánh?
Không đánh, rõ ràng là bất công, lại không thể công đạo với thái hậu.
Nếu đánh, hắn đã từng ở trước mặt Du Phức Nghi hứa hẹn tuyệt đối sẽ không đụng đến đầu ngón tay của Tư Mã Diễm.
Nếu vi phạm hứa hẹn, nàng sẽ trở mặt với mình.
Hắn lặng im một lát, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt hung ác nhìn đại hoàng tử, nhị hoàng tử, Tư Mã Diễm, nói năng có khí phách:
- Hoàng tử hoàng gia, nên đồng tâm hiệp lực khiến Đại Chu thịnh thế phồn vinh mới đúng, các ngươi lại năm lần bảy lượt đánh nhau ở thư phòng, nếu lan truyền ra ngoài, mặt mũi hoàng gia biết để đâu? Các ngươi nghe cho kĩ, sau này nếu lại đánh nhau, mặc kệ ai có lý hay vô lý, trẫm vẫn phạt hai mươi roi, đánh chết hay đánh thành tàn tật cũng mặc, để xem các ngươi còn dám đánh nhau nữa không.
Nói rất hiên ngang lẫm liệt, kỳ thật hắn mới là người đầu sỏ làm mất hết thể diện hoàng thất Đại Chu.
Đừng nghĩ rằng đã trôi qua mười mấy năm, mọi người sẽ quên hắn từng suốt ngày du đãng đầu đường xó chợ.
Ở trong kinh thành dí gà đánh cẩu “Quang vinh” chạy khắp phố lớn hẻm nhỏ.
Mấy vị hoàng tử này so với hắn, chẳng phá bằng cọng lông. Du Phức Nghi lấy khăn che miệng, suýt cười ra tiếng.
Ba vị hoàng tử nghe xong, lại cả kinh rùng mình, vội kêu lên:
- Nhi thần không dám nữa!
Tư Mã Duệ chắp tay sau lưng, rất có uy nghiêm liếc ngang liếc dọc ba vị hoàng tử, sau đó mới quay đầu nói với đám phi tần:
- Được rồi, không còn việc gì, giải tán đi.
Trên đường trở về Trường Xuân Cung, Tư Mã Diễm cùng Du Phức Nghi ngồi chung một kiệu, nàng chỉ vào mũi của hắn, đề điểm nói:
- Lần này là ngươi có vận khí tốt, vừa vặn đi thỉnh giáo công khóa Thẩm tế tửu, mới không rơi vào vũng nước đục, nếu không bọn chúng một đứa có thái hậu che chở, một đứa có hoàng thượng che chở, chỉ có ngươi là không có ai đau không ai ái, chẳng phải sẽ thành bia cho bọn chúng? Chúng ta không thể vướng vào, chỉ có thể trốn đi, sau này ngươi phải để tâm chú ý, có thể cách xa bọn chúng thì tốt, đừng có đấu đá, tiện nghi không kiếm được, lại chọc một thân phiền toái.
Tư Mã diễm ngẩng đầu lên, cũng chỉ vào mũi của Du Phức Nghi, lắc đầu thở dài nói:
- Haiz, mẫu phi cũng quá thiên chân, trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, do người mà thôi.
- Thằng nhãi ranh, dám chế nhạo mẫu phi ngươi.
Du Phức Nghi đánh nhẹ ót hắm, sau đó hỏi:
- Ngươi cố ý né tránh?
Tư Mã Diễm đắc ý dào dạt nói:
- Mới vừa nhìn thấy nhị hoàng huynh trêu chọc đại hoàng huynh, trong lòng biết không ổn, vội lôi kéo Từ Sĩ Lâm đi tìm Thẩm tế tửu, vừa mới rời đi cỡ một nén nhang, bọn họ đã đánh nhau loạn xạ...
Nói xong lại chặc lưỡi cười nói:
- Thấy đại hoàng huynh gào khóc mò đến Từ Ninh Cung, nhi thần nghĩ chắc chắn có trò hay để xem, vội vàng đi theo sau, sau đó cố ý lấp ló ngoài cửa để thái hậu nhìn thấy, vì thế mới thuận lợi vào xem.
Qua năm, mới sáu tuổi mà thôi, tiểu hài tử mới sáu tuổi đã thông tuệ như vậy, đây là thành tinh nha?
Du Phức Nghi xoa trán đầu, không biêt nên tự hào hay là nên cảm thấy bất đắc dĩ.
Trường Xuân Cung.
Thính Phong cùng Tiểu Mãn ghi chép mười mấy cái rương do Du Thiệu Nghi đưa tới, thấy Du Phức Nghi trở về, liền trình sổ ghi chép lên, nói:
- Nương nương, đại gia đưa đồ vật tới đã ghi chép xong, người cùng tam hoàng tử nhìn thử xem, nếu nhìn trúng cái nào, liền lấy ra, nô tỳ thu vào tư khố, sao đó chỉnh lại, đáp lễ cho mấy vị nương nương tiểu chủ.
Du Phức Nghi tùy tay đưa cho Tư Mã Diễm, nói:
- Ngươi chọn trước đi.
Tư Mã Diễm không tiếp, đẩy trở về, nói:
- Trưởng ấu(=lớn nhỏ) có thứ tự tôn ti có khác, mẫu phi còn chưa chọn, sao nhi thần có thể lướt qua người mà chọn trước?
Du Phức Nghi lại đẩy qua nói:
- Cữu cữu của ngươi biết ta cái gì cũng không thiếu, đưa tới đây đều là đồ chơi, chỉ thích hợp cho tiểu hài tử như ngươi, ngươi nghe lời ta, chỉ cần chọn là được, ai có thể nói cái gì?
Tư Mã Diễm cố chấp đẩy trở về, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Nhi thần đã lớn như vậy rồi, suốt ngày đọc sách biết chữ cưỡi ngựa bắn cung, nào có thời gian chơi mấy thứ này? Nhưng còn mẫu phi, trừ mỗi ngày thỉnh an, thời gian còn lại chỉ một mình ở trong cung chơi cờ, cho nên mới cần mấy cái này để giải buồn.
Đều nói nhi tử có chủ ý, nữ nhi mới là tiểu áo bông của mẫu thân, nhưng Du Phức Nghi cảm thấy Tư Mã Diễm chính là tiểu áo bông của nàng.
Có nhi tử như tri kỷ, nàng còn muốn nữ nhi làm cái gì? Du Phức Nghi lấy khăn lau lau khóe mắt, đứng dậy nói:
- Một mảnh hiếu tâm của ngươi, sao mẫu phi lại không thành toàn? Chỉ là từ nhỏ mẫu phi chưa từng chơi đùa những vật này, còn phải nhờ ngươi giúp mẫu phi chọn lựa mới được.
Lấy ra liền đặt ở Trường Xuân Cung, dù sao ăn nghĩ cũng ở chỗ này, hắn đến cũng có thể chơi đùa.
- Dạ, nhi tử giúp người chọn.
Tư Mã Diễm hứng thú bừng bừng mở ra mười mấy cái rương chọn tới chọn đi.
Cuối cùng chọn một thanh kiếm nhỏ, trên chuôi kiếm được khảm đá ngũ sắc là một cây kiếm gỗ, vài cây phi tiêu cùng với nanh sói đều là những thứ mà tiểu hài tử rất thích chơi đùa.
Du Phức Nghi dở khóc dở cười, cũng không phản bác hắn, tự mình dò sổ ghi chép, chọn hương liệu, hoa lộ, dược liệu với búp bê vải, sau đó khép lại sổ ghi chép, đem này đó đưa cho Thính Phong, phân phó nói:
- Ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thu thập một số thứ, còn mấy thứ thượng đẳng phân chia chuyển qua cho thái hậu một phần, Trịnh quý phi, An thục phi cùng với Lâm chiêu nghi chọn một phần, dưới Lâm chiêu nghi từ ngũ phẩm trở lên cũng chọn một phần, từ ngũ phẩm chở xuống một phần… Mau sai người đưa qua, kéo dài nhiều ngày như vậy, người khác còn nghĩ chúng ta không đáp lễ.
Thính Phong thẹn thùng nói:
- Là do nô tỳ sơ suất, đại gia đại phu nhân tiểu cô nương vào cung xong ngày hôm sau đều bị bệnh…
- Ta chỉ là thuận miệng mà thôi, cũng không phải trách ngươi, ngươi giải thích cái gì?
Du Phức Nghi cười trắng, lại nói:
- Sau khi xong lễ, phần còn lại các ngươi phân chia nhau đi, tuy chỉ là một chút vật vui chơi, dù gì cũng từ Pháp quốc vận hải đến đây, cũng có thể khiến các ngươi có chút hãnh diện ở trước mặt cung nhân khác.
Mọi người trong điện đều phúc thân, cười hì hì nói:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]