Chương trước
Chương sau
Thanh xuân thật tươi đẹp, một ngày một đêm không ngủ, nghỉ ngơi một buổi tối, sáng sớm mùng hai thức dậy liền thần thanh khí sảng.

( Yul: Thần thanh khí sảng: tinh thần sảng khoái.)

Du Phức Nghi ở đại sảnh tiếp nhận mười bốn cung nữ mười hai thái giám quỳ lạy làm đại lễ.

Phân phó Cốc Vũ đem hồng bao phát cho từng người, sau đó dạy bảo nói:

- Ở nơi này không cần phải quy củ như vậy, chỉ cần các ngươi dụng tâm hầu hạ, không phản bội bổn cung, thì bổn cung sẽ không bạc đãi các ngươi.

Cốc Vũ phân phát bao lì xì xong, cười hì hì nói:

- Không biết chúng ta tu mấy đời phúc khí, mới có thể ở bên cạnh hầu hạ chủ tử hiền lành như nương nương, được như thế nào dám phản bội? Chẳng lẽ muốn bị tống cổ đến Hoán Y Cục làm việc nặng sao?

Mọi người nghe thế liền vội gật đầu phụ họa theo Cốc Vũ.

Sắc mặt Hạ Chí, Đông Chí không có biểu hiện gì, cũng không phụ họa theo những người khác.

Du Phức Nghi cười cười, nàng cũng không lo bọn họ sẽ phản bội mình, lúc trước cũng vậy.

Hiện giờ muội phu là Tư Mã Dư làm chức Tư Lang Trung trong Nội Vụ Phủ, nhiệm vụ cai quản điều cung nhân.

Trừ phi bọn họ muốn đánh bạc bằng tánh mạng, nếu không dù nàng không làm gì bọn họ, chỉ cần đuổi về Nội Vụ Phủ thì bọn họ sẽ không có kết cục tốt.

Đuổi lui cung nhân, đang định đi Khôn Ninh Cung thỉnh an, lại thấy Tư Mã Duệ nắm tay Tư Mã Diễm cùng đi vào.

Sắc mặt hai người đều biểu lộ ủy khuất, đại gia kia còn “Hừ” một tiếng, nằm ngã ngữa trên kháng sàng, tiểu đại nhân kia trực tiếp mở miệng lên án nói:

- Mẫu phi phát bao lì xì cho bọn họ vì sao không phát cho hoàng nhi, chẳng lẽ hoàng nhi được người nhặt ngoài Ngự Hoa Viên sao?

-Phụt!

Du Phức Nghi bị lời nói không biết cố kỵ của Tư Mã Diễm làm cho tức cười, đi về phía trước, đầu ngón tay chỉ vào trán hắn, buồn cười nói:

- Nếu ở Ngự Hoa Viên mà có thể nhặt được hoàng tử bạch béo thông tuệ như ngươi, thì trên dưới hậu cung hơn mười vị phi tần ai còn hiếm lạ phụ hoàng ngươi lật thẻ bài, bọn họ sẽ chạy đến Ngự Hoa Viên thức trắng đêm ngồi canh.

Nói xong liền phân phó Cốc Vũ đưa cho Tư Mã Diễm một đại hồng bao.

Tư Mã Duệ đang chờ Du Phức Nghi lấy bao lì xì tới dỗ mình, nghe vậy bật người dậy, cả giận nói:

- Ngươi có ý tứ gì, chẳng lẽ các phi tần trong hậu cung vì trẫm có thể khiến cho các nàng mang hoàng tử cho nên mới ngóng trông trẫm lật thẻ bài của các nàng?

Du Phức Nghi nhướng mày nói:

- Không đúng sao?

Tư Mã Duệ giống như miêu bị dẫm phải đuôi, xù lông nói:

- Nói bậy, trẫm dáng vẻ bất phàm anh minh thần võ, sao các nàng lại không ái mộ trẫm?

- Hoàng thượng muốn nghĩ như vậy cũng được.

Tính tình như trẻ con, thật sự không có cách nào khiến người khác liên hệ đến bậc đế vương.

Nhưng nàng cũng tự mình cảnh cáo chính mình không thể vì miệng lưỡi lợi hại mà dẫn tới họa sát thân.

Du Phức Nghi cũng có chút cố kỵ, nhưng miệng lại không lưu tình bổ sung một câu:

- Dù sao các triều đại khác vị hoàng đế nào cũng tự lừa mình dối mình như vậy.

Tư Mã Duệ thở hồng hộc hổn hển, hắn vừa vỗ ngực thuận khí vừa chuyển khai đầu óc nhanh chóng tìm ra ngôn ngữ phản kích.

Cuối cũng ngôn ngữ để phản kích cũng không nghĩ ra, ngược lại nghĩ thông suốt một sự kiện, một cái tát chụp lên kháng trát, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Khó trách mỗi lần trẫm tới Trường Xuân Cung ngươi đều không nóng không lạnh, là vì sinh hạ được hoàng tử, cho nên cảm thấy trẫm không còn tác dụng, không kiên nhẫn ứng phó với trẫm, có phải không?

Hoàng đế bệ hạ, lời người nói chính là chân tướng.

Du Phức Nghi nói đã miệng, cũng không dám trêu chọc quá độc ác, miễn cho hắn không xuống được đài, vội an ủi nói:

- Xem người nói kìa, lần nào hoàng thượng tới đây mà thần thiếp không tươi cười đón chào, có khi nào mất kiên nhẫn?

- Tươi cười đón chào?

Tư Mã Duệ khinh thường “Xì” một tiếng, sau đó thở dài nói:

- Nếu ngươi có thể thiệt tình thật lòng tươi cười đón chào trẫm, thì trẫm có chết cũng có thể nhắm mắt.

- Hoàng thượng vạn kim chi khu, đương nhiên sẽ sống lâu trăm tuổi, sao lại nói những lời không may mắn.

(Yul: vạn kim chi khu= thân thể ngàn vàng)

Du Phức Nghi thu liễm thần sắc, nghiêm khắc trách cứ hắn, sau đó nhìn về phía đồng hồ Tây Dương, đứng dậy nói:

- Thần thiếp còn phải đi Khôn Ninh Cung thỉnh an hoàng hậu nương nương, hoàng thượng đi cùng thần thiếp, hay là hồi Càn Thanh Cung?

Tư Mã Duệ tỏ vẻ khinh thường, không kiên nhẫn lắc tay:

- Tết đến, khó khăn lắm mới không cần thượng triều phê duyệt tấu chương xử lý chính vụ, trẫm không rảnh đi nhìn một đám nữ nhân làm bộ làm tịch đâu. Ngươi tự đi đi, trẫm dẫn Diễm Nhi đến hậu điện chơi đá cầu, đợi ngươi trở lại, chúng ta cùng chơi mạt chược.

Ôn thần tiễn không được, Du Phức Nghi chỉ đành tự đi.

Mới đi đến Vĩnh Thọ Cung vừa vặn gặp kiệu của Trịnh quý phi vừa ra cửa cung, Du Phức Nghi đành dừng bước.

Kiệu đi đến trước mặt Du Phức Nghi, Trịnh quý phi thấy Du Phức Nghi đi bộ không ngồi kiệu, bên người chỉ dẫn theo hai cung nữ cao gầy, kinh ngạc nói:

- Hôm nay không có tuyết, sao muội muội không ngồi kiệu?

Du Phức Nghi hành nửa lễ với nàng, sau đó cười nói:

- Hạ nhân bận rộn suốt một năm, cũng không dễ dàng gì, để bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày đi.

- Khó trách người khác đều nói muội muội mặt lạnh trong nóng, là người hiền lành khó có, hôm nay ta xem như phục muội.

Trịnh quý phi sai người hạ kiệu, từ trên kiệu bước xuống, sau đó nói với bốn thái giám nâng kiệu cùng với một đống cung nữ đi theo phía sau:

- Nhờ phúc của Đức phi nương nương, các ngươi cũng nghỉ ngơi mấy ngày đi, mùng tám qua đây hầu hạ.

Mọi người quỳ xuống đất dập đầu nói:

- Nô tài / nô tỳ tạ nương nương săn sóc.

Trịnh Quý Phi cười trách mắng:

- Tạ bổn cung làm cái gì, nên tạ Đức phi nương nương mới phải.

Mọi người vội xoay phương hướng, dập đầu với Du Phức Nghi:

- Đa tạ Đức phi nương nương.

Du Phức Nghi vội vàng giơ tay, ý bảo bọn họ đứng dậy, thấy bọn họ cúi đầu nhìn không thấy, chỉ đành lên tiếng:

- Mặt đất lạnh, mau đứng lên đi.

Do không thói quen giao tiếp cùng cung nhân trong cung, bởi vì bọn họ động một chút liền quỳ hành lễ.

Cung nhân ở Trường Xuân Cung nhiều lắm cũng chỉ phúc thân, giống như Cốc Vũ loại người nghĩ sao nói vậy ngẫu nhiên còn có thể trêu chọc mình vài câu.

Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy không hợp quy củ, nhưng Du Phức Nghi lại cảm thấy rất tốt.

- Đi thôi, cẩn thận sai canh giờ.

Trịnh quý phi tiến lên, vòng cánh tay của Du Phức Nghi

Hai người vừa cười vừa nói vào đến Khôn Ninh Cung, mọi người nhìn thấy hai người như thế hơi ngẩn ra một chút, An thục phi cười nói:

- Mắt ta không nhìn lầm đi, Quý phi tỷ tỷ lại thân với Đức phi muội muội như vậy, chẳng lẽ định giấu chúng ta làm ra trò quỷ gì? Mau nói ra, cẩn thận chúng ta mà bắt được, đến lúc đó không phải một hai câu nói là có thể bỏ qua.

Trịnh quý phi hành lễ với Vương hoàng hậu, sau đó ngồi vào vị trí, rồi mới ngoài cười nhưng trong không cười nói:

- Xem muội muội nói kìa, giống như trước giờ ta cùng Đức phi muội muội là thù địch! Đều là toàn gia tỷ muội, đương nhiên muốn tương thân tương ái, giở trò xấu xa gì đó, ngươi đổ lên đầu ta cũng thôi, dù sao ta cũng chỉ coi ngươi rất nghịch ngợm, không ít lần đùa vui cùng hoàng thượng, nhưng Đức phi muội muội là loại người luôn tuân theo khuôn phép, có từng làm chuyện gì khác người? Ngươi nói nàng như vậy, là không được.

An thục phi nhìn về phía Du Phức Nghi, cười nói:

- Ta chỉ nói đùa thôi, muội muội đừng để trong lòng.

Du Phức Nghi mím môi, cười nói:

- Tỷ tỷ đừng lo lắng.

- Mới sáng sớm, các ngươi đã náo nhiệt như vậy.

Vương hoàng hậu liếc nhìn Lâm chiêu nghi một cái, cười nói:

- Ta còn có một sự kiện càng náo nhiệt đây.

Từ khi Vương hoàng hậu hoài dựng thân mình, công lực vuốt mông của Phúc tần liền tăng trưởng, nghe xong lập tức cười nói:

- Hoàng hậu nương nương nói chuyện gì náo nhiệt, nhất định sẽ là chuyện rất náo nhiệt.

- Là...

Không chờ Vương hoàng hậu thay mọi người giải thích nghi hoặc, Trương tiệp dư nhanh mồm nói:

- Nếu thần thiếp nhớ không lầm, thì hôm nay chính là sinh thần của Lâm chiêu nghi?

Vương hoàng hậu bị chặn họng sắc mặt vẫn không đổi, cười gật đầu nói:

- Tiệp dư muội muội trí nhớ thật tốt, hôm nay đúng là sinh thần của chiêu nghi muội muội, ta đã sai Ngự Thiện Phòng chuẩn bị tiệc rượu, lát nữa chúng ta cùng đến Trữ Tú Cung chung vui với nàng.

Trong cung chỉ có mấy chục phi tần, trong đó hơn phân nửa là thải nữ bị ném ở Trọng Hoa Cung chẳng ai quan tâm.

Huống chi không phải ai cũng có lá gan có năng lực cùng nàng chơi đùa cung đấu.

Cho nên ngày thường hơn phân nửa đều nhàn rỗi đến mốc meo, chỉ có thể thêu hoa đánh cờ giết thời gian, không có gì náo nhiệt.

Trừ mấy người có lòng muốn mang thai, còn những người khác rất ít khi biểu lộ tươi cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.