Ở bên bờ hồ chơi đùa cả buổi sáng, lúc này mới trở về Trường Xuân Cung.
Sau khi dùng xong ngọ thiện, Du Phức Nghi mặc kệ Tư Mã Duệ cùng Tư Mã Diễm, tự đi vào đông phòng, nàng leo lên kháng sàng nằm ngủ.
Một giấc ngủ đến trời tối đen, lúc tỉnh không biết canh mấy, nàng ngáp dài ngồi dậy, thuận miệng hỏi:
- Hoàng thượng cùng tam hoàng tử đâu? Canh mấy rồi? Đã dùng vãn thiện chưa?
Hôm nay đến phiên Thính Phong trực đêm, nghe vậy liền vội từ trên giường La Hán bò dậy, khoác áo ngoài, giơ đèn cung đình đi đến bên cạnh kháng sàng.
Đặt đèn cung đình lên bàn nhỏ ngay đầu giường, duỗi tay vén màn, cười nói:
- Đã qua canh giờ dùng vãn thiện, lúc này là canh bốn, buổi trưa sau khi dùng ngọ thiện tam hoàng tử đã hồi Hiệt Phương Điện nghỉ ngơi, hoàng thượng cũng vào đây vài lần, chờ đến lúc cửa cung chuẩn bị đóng, mà người vẫn chưa tỉnh dậy, liền uể oải hồi Càn Thanh Cung, cũng không lật thẻ bài của những người khác.
Du Phức Nghi hơi kinh ngạc một chút, sau đó buồn cười nói:
- Ta ngủ một giấc không mộng mị, ai ngờ lại ngủ tới canh bốn.
Tối hôm kia Tư Mã Duệ vật lộn với Du Phức Nghi hơn nửa đêm mới ngừng, Thính Phong đương nhiên biết lý do vì sao Du Phức Nghi ngủ say như chết.
Nhưng thân là nô tỳ có nhiều lời không dám tự ý nói với chủ tử,cho nên chuyển đề tài, quan tâm nói:
- Nương nương đói bụng không? Muốn dùng chút gì không? Người hãy phân phó, nô tỳ liền kêu ngự trù( phòng bếp)chuẩn bị.
Du Phức Nghi xua tay nói:
- Nửa đêm rồi, không cần phiền phức như vậy, lấy chút điểm tâm là được, dù sao cũng chỉ còn mấy canh giờ nữa là trời sáng, lát nữa ăn nhiều một chút là được.
- Nương nương vẫn săn sóc hạ nhân như vậy, cũng không biết chúng ta đã tu luyện mấy kiếp mà có phúc khí ở bên cạnh hầu hạ nương nương.
Nói xong liền xoay người đi ra ngoài, sau đó bưng mâm điểm tâm cùng một chén trà xanh đi vào phòng.
Du Phức Nghi tùy ý dùng một chút, rồi sai Thính Phong mang xuống, nàng đã ngủ một giấc dài lúc này không còn buồn ngủ nữa.
Du Phức Nghi định đi đến thư phòng ở phía tây đọc mấy quyển sách giết thời gian.
Nhưng lại sợ ánh đèn không đủ sáng, lỡ bị cận thị, ở cổ đại không mắt kính để đeo, nếu bị cận cũng xem như nửa mù rồi.
Vì nửa đời sau mà suy nghĩ, nàng nằm lại kháng sàng.
Thính Phong nghe nàng hô hấp đều đặn, sau một lúc lâu cũng không có động tỉnh, nghĩ là nàng đã ngủ.
Cho nên thổi tắt nến, chỉ chừa một đèn cung đình để chiếu sáng, rồi đi đến giường La Hán nghỉ ngơi.
Du Phức Nghi ngây ngốc một lúc lâu, đếm vài ngàn con cừu, cũng không thể ngủ.
Cho nên xoay người ngồi dậy, vén màn, mang giày thêu hoa, sau đó rón ra rón rén rời khỏi phòng, đi tới đông thứ gian, cũng không mang đèn, mở nhẹ cửa sổ ở phía Bắc thành khe hở, lấy ghế tròn, đặt bên cửa sổ rồi ngồi xuống.
Nghe tiếng bông tuyết rào rạt rơi xuống đất, ngây ngốc nhìn một mảnh trời đêm đầy tuyết trắng xóa.
Đột nhiên, một đạo hắc ảnh từ đâu bay tới rơi vào tầm nhìn của Du Phức Nghi, nàng chớp chớp mắt, phục hồi tinh thần.
Sau đó cười cười, cũng chỉ là mèo hoang mà thôi, ở Tử Cấm Thành có rất nhiều mèo hoang cùng quạ đen, không có gì phải kinh ngạc.
Tuy là nghĩ như thế, nhưng ánh mắt của nàng vẫn không tự chủ được mà truy đuổi theo bóng mèo hoang kia, sau đó kinh suýt nữa kinh hải nhảy dựng lên.
Nào có con mèo hoang nào lại cao lớn như thế, nhìn thân hình kia, phải cao chừng tám thước, đương nhiên là tráng niên nam tử.
Chẳng qua là hắn mặc một thân hắc y, ở trên ngói nhà di chuyển với tốc độ cực nhanh, cho nên nàng mới nghĩ là mèo hoang.
Lúc trước nàng còn cảm thán Đại Chu từ lúc lập quốc đến nay chưa từng có thích khách xông vào Tử Cấm Thành.
Không ngờ nàng lại giống Tào mỹ nhân có tiềm chất là miệng quạ đen, này còn không phải là có thích khách xông vào sao?
Nhưng nàng cũng không sốt ruột gọi người, cũng không lo lắng tìm kiếm vũ khí phòng thân, bởi vì tên thích khách kia đi thẳng đến hậu điện.
Chứng tỏ mục tiêu không phải là nàng, mà ở hậu điện chính là Di Tình Thư phòng của Phùng Sung Hoa.
Phùng Sung Hoa công phu không tệ, khinh công lại trác tuyệt, thích khách có phải là đối thủ của nàng hay không cũng khó nói.
Nghĩ đến chuyện sắp được xem cao thủ đấu chiêu trăm năm khó gặp, Du Phức Nghi kích động không thôi.
Nếu không phải sợ mình vọng động mà đứt dây động rừng, thì nàng nhất định sẽ mở toang cửa sổ, xem cho đã mắt.
Hắc y nhân từ nóc nhà đông điện nhảy lên nóc nhà Di Tình Thư, đột nhiên lấy tay che miệng, kêu một tiếng:
- Meo.....
Tiếng mèo kêu trôi qua chừng một nén nhang, cửa sổ phía đông phòng Di Tình Thư đột nhiên bị đẩy ra, hé lộ một thân ảnh tử sắc(màu tím).
Sau đó thân ảnh này thả người nhảy lên nóc nhà gần chổ hắc y nhân đứng.
Muốn đấu võ! Hai tay Du Phức Nghi chống cằm, ánh mắt sáng lấp lánh trừng to mắt nhìn nóc nhà.
Hai người cứ như vậy an tĩnh đứng lặng yên một lúc lâu, đột nhiên thân ảnh tử sắc di chuyển bổ nhào vào lòng hắc y nhân.
Hắc y nhân giơ tay ôm lấy nàng, hai người gắt gao ôm chặt nhau.
Đây là tình huống gì? Du Phức Nghi sợ ngây người, tình cảnh này không phải ám sát hay trả thù, mà là tình nhân cũ gặp gỡ?
Sự thật chứng minh Du Phức Nghi suy nghĩ chính xác, bởi vì hắc y nhân buông lỏng thân thể Phùng sung hoa, tay nâng cằm nàng lên, đầu cúi xuống ép chặt môi vào môi nàng.
Hai người thân thiết đụng chạm không thể ngừng, hắc y nhân đưa tay vào vạc áo của Phùng sung hoa, kéo dây buộc lưng bên eo nàng, cứ như vậy ở trong tuyết, trên nóc nhà, màn trời chiếu đất mai khai cày cấy.
Thị lực quá tốt cũng không phải là điều tốt, thí dụ như giờ phút này, Du Phức Nghi suýt nữa bị hai quả đào to tướng của Phùng sung hoa làm cho mù mắt chó.
Trợn mắt há hốc mồm, đúng là giang hồ nhân sĩ nội lực quanh thân quả nhiên cường hãn.
Trời lạnh như vậy mà dám thoát y, nếu đổi lại là người bình thường, cho dù là nàng mỗi ngày sáng tinh mơ luyện tập yoga cũng đã sớm bị đông lạnh đến chết.
Cảm khái lúc lâu, lại bắt đầu phát sầu, chuyện này nàng không thấy thì thôi, thấy rồi lại có chút khó xử.
Nếu làm bộ không biết, tùy ý bọn họ cày cấy, nếu Phùng Sung Hoa hoài thai, sẽ làm rối loạn huyết mạch hoàng thất.
Nếu Phùng Sung Hoa muốn cho nhi tử của mình thượng vị, nhất định sẽ muốn diệt trừ nàng cùng Tư Mã Diễm.
Có tên hắc y nhân này trợ lực, không cần tốn nhiều sức vẫn diệt trừ xong mẫu tử nàng.
Nhưng nếu bẩm báo cho Tư Mã Duệ biết, cho dù Tư Mã Duệ là hoàng đế, cũng không thể vô duyên vô cớ ban chết cho một phi tần chính tứ phẩm.
Cũng không thể không cho gia tộc Thanh Châu Phùng thị một cái công đạo, nhất định phải tự mình ra mặt đối chất cùng Phùng sung hoa.
Nếu Phùng sung hoa phục pháp(định tội),thì tên hắc y nhân này có thể bỏ qua cho nàng sao?
Này thật là đi cũng chết mà đứng cũng chết, thật là sầu chết người.
Du Phức Nghi đưa hai tay nắm lấy đầu, một đầu tóc đen bị dày vò như ổ gà, cũng không thể nghĩ ra biện pháp có thể đem chuyện bắt gian này nói ra mà không liên lụy đến nàng.
Nhìn trên nóc nhà dã chiến uyên ương đã kết thúc công việc, từng người rời đi.
Du Phức Nghi cũng nhẹ nhàng đóng chặt cửa, rồi trở lại đông phòng, ngã người lên kháng sàng chuẩn bị đi ngủ.
Còn biện pháp giải quyết, đợi tỉnh ngủ rồi từ từ suy nghĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]