Nếu ta không thể, thì người cũng không.
Một khi ta để cho thân thể này chết đi, ngươi trở về có tác dụng gì, chỉ là cô hồn dã quỷ mà thôi.
Trong đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng lòng như vậy, là ý thức lưu lại trong thân thể.
Vinh Kinh lui nhanh vài bước, ký ức trở về, bản sao đi tìm Ngô Hàm Thích, nhưng Ngô Hàm Thích ở nguyên tác chính là người đứng xem, đối với vai chính thụ cũng không quá để ý, huống chi những người khác. Có lẽ có thể làm cho Ngô Hàm Thích để ý, chỉ có Ngô Phất Dục, thân là huyết thống thôi.
Niềm tin đã mất hết, tính toán nhảy biển tự chấm dứt, như vậy, cơ hồ tuyệt đường trở về của Vinh Kinh
Đây là ván cược cuối cùng với Thần.
Giam cầm không thời hạn, ba năm là ranh giới, nếu như trong ba năm, hai điều kiện kia vẫn như cũ phá tan không được, có nghĩa là anh không có khả năng trở về.
Khi ngày càng có nhiều người chấp nhận bản sao, tự nhiên sẽ quên luôn anh. Một khi bị lãng quên, làm thế nào có thể lật ngược tình thế.
Lần này, đã trôi qua bao lâu?
Vinh Kinh có chút hoảng hốt, luôn có loại cảm giác cách ly với thế giới, nhìn điện thoại di động, thời gian hiển thị là nửa năm sau.
Vinh Kinh nhìn tiếng sấm chớp nhoáng ở cuối mặt biển, anh đến đây còn có chút không chân thật, cứ như vậy mà thắng rồi sao?
Sau khi bình tĩnh lại, lấy lại tinh thần, men theo con đường cũ trở lại xe.
Vinh Kinh ngồi ở ghế lái, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-tinh-anh-co-the/1150333/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.