"Lên đây đi, tiễn cậu một đoạn đường."
Câu nói hời hợt, thái độ người đến rất tùy ý.
Đồng tử Cố Hi hơi co lại.
Hắn nhận ra mình?
Hoặc là...cố ý lừa mình?
Ngô Hàm Thích là người rất biết cách nói chuyện, Cố Hi chú ý đến câu nói kia không có chủ ngữ.
Tâm tình Cố Hi tràn đầy khẩn trưởng, buộc mình mau chóng tỉnh táo lại phân tích.
Cậu đã từng cùng một tổ hiệu ứng đặc biệt quốc tế ở Nghê Hồng, là một trong những đội thiết kế tạo hình nhân vật tham gia 'A phàm á', tuy rằng cậu chỉ là đứng bên cạnh phụ trợ, nhưng học được một số kỹ năng thật sự.
Ngay cả một ngày nào đó, muốn thay đổi một chút đường nét trên gương mặt, cũng không quá khó, nhưung phần lớn không cần thiết.
Hôm nay bởi vì thời gian có hạn, cậu trang điểm hơi qua loa. Nhưng dù có qua loa đến đâu người bình thường cũng không nhận ra được. Vinh Kinh cũng nghi ngờ do đứng gần quan sát kỹ, Cố Hi để ý đến cảnh vật xung quanh, tổi lửa tắt đèn, phía dưới đường núi vẫn là cánh rừng rộng, chỉ có ánh đèn đường rải rác phát ra ánh sáng mờ ảo.
Trong hoàn cảnh tối tăm này, làm sao Ngô Hàm Thích có thể nhìn ra cậu?
"Cảm ơn, tôi tự mình đi là được." Trong chớp mắt, Cố Hi quyết định đánh cược một lần, cược rằng đối phương không nhận ra mình.
"Nơi này cách xa thành phố, cậu đi một mình thì tới khi nào tới." Ngô Hàm Thích gật đầu, chỉ khuyên một câu.
Thắng cược.
Cố Hi thở phào nhẹ nhõm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-tinh-anh-co-the/1150248/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.