* Một ý tưởng về dịch quan tài màu vàng
* Lão Trương không chịu nghe di ngôn x Lão Ngô nghẹn đến nội thương
* Cố gắng đâm thủng giấy cửa sổ theo phong cách nguyên tác
- ------_--------
Cái gì mà núi Trường Bạch với chả núi Đoản Bạch, tôi nghe cái tên lạnh buốt này mà cáu lên theo phản xạ. Cũng may Tiểu Hoa không thừa nước đục thả câu, cậu ta nói rất nhanh, trước khi tôi kịp lấy lại nhịp thở đã giải thích xong xuôi: "Trương Câm Điếc tìm tôi nói về chuyện ở Lôi Thành, lúc tôi ở trong đội ngũ của ông chủ Tiêu đã biết được chút chuyện về những người Uông gia mà ông ta thuê. Trương Câm Điếc muốn đi giải quyết nốt phần kết, chuyện này chỉ có anh ta mới làm được, các cậu đều không thể đi. Anh ta nói với tôi những thứ này để tôi ngăn cậu lại."
Tiểu Hoa nói xong rồi nhìn tôi chằm chằm.
Cả ba người ở đây đều rất rõ chấp niệm của tôi đối với Muộn Du Bình, hoặc nói là tâm ma cũng đúng. Nhưng đối với chính Muộn Du Bình, tôi chưa bao giờ đề cập với anh chuyện xảy ra trong những năm này, về tất cả sự điên dại, chìm đắm của tôi, về cả việc tôi nếm trải đủ loại độc xà chỉ để được nhìn thấy anh lần nữa trong ảo giác. Khi anh trở về, tôi chỉ có thể lặng nuốt xuống tất cả những thứ này. Tôi biến mình thành bộ dạng như quỷ này thật ra cũng chẳng liên quan gì đến anh, chỉ là lo sợ không đâu mà thôi, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-ta-vo-tu-di-thu/2645034/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.