* Một ý tưởng về dịch quan tài màu vàng
* Lão Trương không chịu nghe di ngôn x Lão Ngô nghẹn đến nội thương
* Cố gắng đâm thủng giấy cửa sổ theo phong cách nguyên tác
- ------_--------
Tôi nín thở, muốn nhìn dáng vẻ này của Muộn Du Bình nhiều hơn, khắc ghi bóng dáng anh sâu trong tiềm thức, khi cuộc đời tôi đi đến kết thúc tôi có thể tự gợi nhớ cảnh tượng này đến làm bạn cùng tôi. Cũng không ngờ hơi thở có chút thay đổi thôi cũng làm anh tỉnh dậy.
Quá trình thức dậy của Muộn Du Bình rất ngắn, ánh mắt anh tập trung vào khuôn mặt tôi gần như ngay lập tức. Anh nhìn tôi vài giây, quay đầu đi rồi im lặng đứng dậy. Tôi đến nơi xa hơn một chút để rửa mặt, tiện tay chộp lấy một con thỏ hoang, sau khi băng qua ranh giới tuyết sẽ không có cơ hội ăn món ăn dân dã như vậy nữa, tôi rất vui khi có thể bộc lộ tài năng cho Muộn Du Bình xem, chỉ tiếc là không có Bàn Tử ở đây, cũng không có ngũ vị hương, chỉ có một ít muối.
Dạ dày tôi bây giờ không thể so được với khi còn trẻ nữa, đã không chịu được thức ăn quá mặn, hơn phân nửa con thỏ đều chui vào bụng của Muộn Du Bình. Sau khi trơ mắt nhìn anh ăn hết sạch, tôi hỏi anh ăn ngon không, anh không trả lời, khẽ gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm đống xương, dường như vẫn chưa đã thèm. Tôi nở nụ cười, vội nói lần sau lại nướng cho anh ăn, lấy mật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-ta-vo-tu-di-thu/2645032/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.