Buổi tối, trong lúc tôi đang ngủ thì Muộn Du Bình tới.
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, bước chân như tiếng chân mèo nhẹ nhàng tiến vào phòng, liền nói: "Anh tới rồi?"
Anh nghe tôi gọi nên dừng lại, "Tách" một tiếng đèn sáng, tia sáng chói mắt từ đèn chiếu vào mắt tôi.
Anh đứng cạnh cửa, tay xách túi nylon.
Anh đi tới chỗ tôi, khí lạnh đêm đông tỏa ra từ cơ thể anh, tôi ngồi dậy nhìn anh mở túi nylon, bên trong đựng một hộp tức ăn ngoài, Muộn Du Bình vừa mở hộp, hương thơm của thịt đã bay thẳng vào mặt tôi.
"Hôm nay hơi bận, tôi thấy tiệm hoành thánh này buôn bán rất được nên mua một phần cho em, không biết em thích hay không." Anh múc một viên hoành thánh đưa tới trước mặt tôi.
Tôi ngồi dậy cắn một miếng, hoành thánh nóng, lớp vỏ mỏng, nhân bên trong cũng rất nhiều, tôi nhai rồi nuốt xuống, nói với anh: "Không tệ, mùa đông ăn món này là hợp nhất. Nhưng tối nay em ăn nhiều rồi, giờ không ăn hết được, bằng không anh cũng ăn đi?"
Anh cười cười, múc một viên hoành thánh cho vào miệng.
Chúng tôi cứ thế mà anh một viên, em một viên.
Lát sau Muộn Du Bình nói: "Hôm nay Vương Minh nói với em rồi?"
"Ừ."
Muộn Du Bình khuấy nước hoành thánh, nói: "Vậy em có trách tôi vì đã không xử lý mẹ con bọn. Hại em bây giờ phải lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy không."
Tôi bật cười: "Chẳng phải anh đã sớm chuẩn bị tầng tầng lớp lớp bao vây em lại rồi sao, em có thể gặp chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-ta-chi-duc-niem/1155795/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.