Thức trắng chuẩn bị suốt đêm, sáng sớm hôm sau, Thẩm Liễm trực tiếp dẫn tôi đi gặp khách hàng, không trở về công ty. 
Hà Kỳ không ngừng gọi điện thoại cho tôi, tôi không nghe dù chỉ một lần. 
Đơn hàng thỏa thuận thật sự thuận lợi, ký hợp đồng xong, tiếp đãi khách hàng xong đã là một giờ sáng. 
Không trăng không sao, đường phố tĩnh lặng, chỉ thấy mấy ngọn đèn đường rải rác, tỏa ra ánh sáng cô đơn mờ nhạt. 
Tôi tháo giày cao gót, nắm tay Thẩm Liễm, chậm rãi bước đi men theo lối đi bộ. 
Gió đêm triền miên bên cạnh tôi, thổi bay cảm giác say của tôi, tôi càng tỉnh táo hơn. 
Qua mười hai giờ, hôm nay là một ngày mới bắt đầu, cũng là sinh nhật của tôi. Thẩm Liễm không biết, tôi cũng không có ý định nói cho cậu ấy. 
Theo tuổi tác tăng dần, hình như tôi không quá thích ăn mừng cái gì, cũng không muốn để ý tới điều gì đó quá mức. 
Thẩm Liễm lại muốn dẫn tôi đến nhà cậu ấy, tôi từ chối. Trong ngày có phần đặc biệt này, tôi muốn ở yên một mình, suy nghĩ một chút về quá khứ, suy nghĩ một chút về tương lai. 
“A Liễm, tiền hoa hồng của đơn hàng này, chúng ta chia đều.” Tôi nói một cách bình tĩnh và dứt khoát, khi cậu ấy còn muốn mở miệng nói gì đó, tôi vội ngăn cản: “Cảm ơn em đã môi giới cho chị.” 
Ánh sao trong mắt cậu ấy dần dần rơi xuống, con ngươi hiện lên sự đau thương nhàn nhạt. 
Tôi ra vẻ thoải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-sinh-hai/2546002/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.