Ánh nắng tươi đẹp buổi sớm, A Tứ đứng dưới bóng râm của cây táo, một tay che mắt, tay kia được Dục Thự nắm chặt trong tay.
“Cậu muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Đến nơi cậu liền biết. Nhấc chân!” Dục Thư hô một tiếng ra lệnh, nâng lên cánh tay của A Tứ, này giống như là nhấc lên chân của nó.
A Tứ vội vàng nghe lời nhấc chân. Phía trước có bậc thang, nó giơ chân chưa đủ cao, bị bậc thang cản lại, thân thể nghiêng một cái muốn ngã xuống.
Dục Thư vội vàng ôm eo nó, lần nữa ra lệnh: “Không cho phép mở mắt.”
“Hả? Ừ…” A Tứ rụt cổ, có chút ủy khuất. Nhưng mấy ngày này ở chung cùng Dục Thư, biết rõ thiếu gia của Chung gia này tính tình nóng nảy, không thể trêu vào. A Tứ dĩ nhiên không chống cự, đành phải tâm bất can tình bất nguyện mà thuận theo.
May mà Dục Thư không có nửa điểm muốn hại nó. Dục Thư dẫn nó, xuyên qua sân nhỏ, tiến vào chỗ gác chuông, lại lén lút vòng qua hành lang, sau đó lên lầu, tiến vào một căn phòng hương thơm tỏa lên bốn phía.
Là mùi thơm quen thuộc, mùi hương ngọt ngào của sô cô la.
A Tứ nhịn không được dùng sức hít hà, khẽ buông tay, muốn mở ra hai mắt.
“Không được buông! Há mồm!” Dục Thư lại ra lệnh cho nó.
A Tứ đành phải ngoan ngoãn há mồm. Một viên sô cô la thơm ngát trượt vào miệng nó, mềm mại tan ra, bên trong còn có vụn đậu phộng. Đây là mùi vị đặc biệt khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-quy-thu/2102528/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.