Hai người mặt đối mặt nhìn một lúc lâu sau, Đào Trạm mặt vẫn lạnh lùng, định quay đi không thèm nhìn hắn, đã thấy vẻ mặt hắn xấu hổ, không kìm nổi phì cười ra tiếng, sương lạnh trên mặt tan biến hết.
Nàng trợn mắt với Lưu Cảnh:
- Đây là nơi nữ quyến, ngươi tới làm cái gì?
Lưu Cảnh thấy nàng mỉm cười, một tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống đất, hắn gãi đầu,
- Ta là lo lắng cô đi rồi, cho nên tìm cô khắp nơi.
- Lời mói của ngươi chẳng đáng tin, thứ nhất, nếu là lo lắng ta đi rồi, sẽ không đi vào trong này tìm ta, mà hẳn là đi bên ngoài để tìm; thứ hai, ta đi rồi, ngươi lại lo lắng cái gì?
Đào Trạm như cười như không nhìn hắn.
- Từ nơi này đi bến thuyền Hán Thủy, còn có hơn mười dặm đường núi, đều là vùng hoang vu, ta sao có thể để cô đi một mình.
Đào Trạm nghe lời hăn nói chân thành, đúng là quan tâm mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, nhưng nàng vẫn chắp tay sau lưng như cũ, gắt giọng:
- Ta nhớ được người nào đó nói, ta một lòng muốn đi xã giao quyền quý, chẳng lẽ lời này là ta nhớ lộn sao?
- Ôi! Coi như là ta nói sai, rất xin lỗi.
Đào Trạm vốn định bắt nửa chữ của hắn, ‘Coi như là" là có ý gì, tuy nhiên vừa nghĩ lại, cảm thấy thành ý của hắn không tệ, liền quyết định cho hắn một chút mặt mũi.
- Thôi đi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3155753/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.