Không lâu sau khi mười lăm con ngựa giống bị dùng kế thay xà đổi cột đổi ra ngoài, Phùng Nghị dẫn theo vài tên thân tín theo Lưu Chính ra khỏi quân doanh, cưỡi ngựa phi nước đại theo hướng tây bắc.
Phùng Nghị thầm kinh ngạc, lúc này Lưu Cảnh tìm mình làm cái gì?
Và còn vị thiếu niên trước mặt này nữa, dù không cưỡi ngựa nhưng lại chạy nhanh như bay, tốc độ có thể sánh với cả chiến mã. Nghe Tào Vân nói thì kẻ này là thám báo lợi hại nhất của quân Giang Hạ, xem ra quả đúng là danh bất hư truyền.
- Lưu quân hầu, chúng ta đi đâu đây?
Đi được hơn mười dặm, Phùng Nghị kìm lòng không nổi mà hỏi.
Lưu Chính không trả lời y, gã nhẹ nhàng nhún người nhảy lên một cây đại thụ, ngóng nhìn bốn phía một lát rồi chỉ về phía tây:
- Ngay phía trước!
Mọi người lại đi theo phía tây thêm vài dặm, trước mặt xuất hiện một con đường nhỏ bí mật. Đúng lúc này, tiếng tù và của lính canh gác vang lên, mấy chục tên lính gác chặn đường bọn họ, giơ cung nỏ nhắm ngay đầu bọn họ, đồn trưởng hét lên:
- Các ngươi là ai?
Lưu Chính tiến lên thi lễ, lấy ra một lệnh tiễn, cười hì hì nói:
- Là ta đây! Ta tìm Ngụy tướng quân!
Trên dưới quân Giang Hạ đều biết gã, lại có cả lệnh tiễn, nên lính gác thu cung nỏ lại rồi dẫn bọn họ đi sâu vào trong rừng. Không lâu sau đó, mọi người thấy binh lính đang ngồi nghỉ ngơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3155472/chuong-236-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.