Trương Doãn sốt ruột dẫn năm nghìn quân phi nước đại tới phía bắc. Quân doanh thủy quân với huyện Nghi Thành cách nhau chừng mười dặm, dọc đường đều là rừng rậm, bọn họ vượt qua quan đạo trong rừng, lao đi rất nhanh. Trương Doãn liên tục thúc giục sĩ binh:
- Mau, tăng tốc thêm nữa!
Y vốn không có lòng dạ nào mà bận tâm xem dọc đường có mai phục hay không, một mạch phi đi như vậy, sau nửa canh giờ, năm nghìn đại quân cuối cùng đã tới cửa tây huyện Nghi Thành, lúc này đã là canh ba.
Bên ngoài cửa tây của huyện Nghi Thành là vùng đồng cỏ rộng chừng ba bốn dặm, bốn phía được bao lại bởi rừng cây. Xa xa là những dãy đồi núi nhấp nhô chập chùng. Trong rừng cây phía bắc đồng cỏ, Lưu Cảnh tự mình dẫn hai nghìn kỵ binh chờ đợi đã lâu.
Trong quá trình quân địch lên phía bắc, hắn đã có vô số cơ hội phục kích năm nghìn quân của Trương Doãn, chỉ là rừng cây bất lợi cho kỵ binh tác chiến, Lưu Cảnh mới bỏ qua chuyện phục kích, mà cuối cùng định địa điểm phục kích ở bên ngoài cửa thành tây.
Lưu Cảnh nhìn chăm chú năm nghìn địch quân đang chạy tới Tây Môn từ đằng xa, lúc này Lưu Chính thần không biết quỷ không hay lù lù xuất hiện bên cạnh Lưu Cảnh, khiến đám thân binh của Lưu Cảnh hoảng sợ, trợn tròn mắt nhìn gã.
Lưu Chính gãi đầu, giả cái mặt quỷ với mấy tên thân binh rồi tiến lên thì thầm với Lưu Cảnh:
- Thái thú, thuộc hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3155467/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.