Lưu Cảnh đứng ở đầu thuyền nhìn thuyền nhỏ của Dương Tu đi xa lúc này mới quay đầu lại hỏi Lưu Mẫn:
- Ngươi nghĩ Tào Tháo vì sao lại gặp ta?
Lúc Dương Tu đến, Lưu Mẫn vẫn luôn ở bên cạnh, vấn đề này y luôn suy nghĩ nếu Lưu Cảnh đã hỏi thì y cũng thẳng thắn mà nói:
- Nếu tôi đoán không lầm. Hành động này của Tào Tháo là châm ngòi để Kinh Đông và Giang Đông liên hợp. Sứ quân gặp Tào Tháo thì Tôn Quyền sẽ nghĩ thế nào, đây sợ rằng sẽ gây bất lợi cho liên minh hai quân.
Lưu Cảnh lại cười hỏi:
- Đây là mặt bất lợi, còn mặt có lợi thì sao?
Lưu Mẫn trầm ngâm một lúc rồi lắc lắc đầu nói:
- Thứ cho ty chức ngu dốt, chỉ cảm thấy việc này có trăm hại mà không được một lợi.
Lưu Cảnh hơi mỉm cười nói:
- Phàm là việc có lợi có tệ thì làm sao lại có thể trăm hại không được một lợi. Có thể gặp Tào Tháo một lúc, danh vọng của ta trên thiên hạ cũng được đề cao, cớ sao lại không làm? Còn nữa, Thào Táo có lòng muốn gặp ta, ta cần gì phải nhỏ nhen, dần dần lão lại có ngại thì sao?
Lưu Mẫn vốn muốn nói Châu Mục hà cớ phải làm hạng người đi mua chuộc danh tiếng, nhưng môi y hơi giật giật lời này cuối cùng vẫn không thể nói ra miệng, y hơi lo lắng nói:
- Nhưng phải giải thích với Giang Đông bên kia thế nào đây?
Lưu Cảnh chăm chú nhìn bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-lam-thien-ha/3155258/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.