Chương trước
Chương sau
Đào Thắng thấy con gái trả lời rất miễn cưỡng, trong lòng thầm thở dài, con gái sau khi gả cho Lưu Cảnh vẫn rất đối lập ít tiếp xúc với Đào gia, mấy lần đến Đào gia đều là để thăm ông nội, ông nội qua đời thì nàng liền không tới Đào gia nữa, chỉ sợ Đào gia mượn thân phận nàng đi làm chuyện bậy bạ.

Đào Thắng cũng hiểu được con gái, dù sao Đào gia trong quá trình từng bước trở thành thương nhân lớn đã làm không ít chuyện ám muội rồi, nhưng từ khi Đào gia bắt đầu chuyển hướng từ thương trường sang quan trường, đã rất chú ý bảo vệ danh tiếng của mình.

Thế nhưng điểm này con gái dường như không hiểu, còn Lưu Cảnh rất quan tâm đến Đào gia, liên tục tạo cơ hội để Đào gia chuyển sang quan trường, ví dụ như giúp Đào gia trở thành quân thương, mượn sản nghiệp của Đào gia ở các nơi để thu thập tình báo, thăng chức cho Đào Chính v.v…

Đào Thắng rất cảm kích sự quan tâm của Lưu Cảnh dành cho Đào gia, nhưng cũng cảm thấy buồn vì sự xa cách giữa con gái và Đào gia, lão chậm rãi nói:

- Trạm nhi, trước tiên con phải hiểu một điều, Đào gia đã không còn buôn bán cho mình nữa rồi, tất cả việc làm ăn từ trước chúng ta đều đã nhượng đi rồi, bao gồm thuyền vận, cũng không còn nhận vận chuyển hàng hóa dân dụng nữa rồi, chúng ta chỉ vận chuyển quặng sắt, lương thực, dầu hỏa và than đá, đây đều là vật tư của quân đội và chính quyền, còn về buôn bán hàng hóa cũng đều là quân phẩm, hiện giờ chúng ta là quân thương rồi, có lẽ con không biết, ngay ở tửu quán và lữ xá của Đào gia ở các nơi đều đồng thời thu thập tình báo cho quân Hán, vì thế chúng ta đã không phải là thương nhân đơn thuần nữa.

Đào Trạm cười khổ một tiếng:

- Theo chủ ý của con, con chỉ mong Đào gia tránh xa quan trường chính trị càng xa càng tốt, thà làm thương nhân đơn thuần còn hơn.

- Nhưng con phải đối mặt với sự thật, con là Hán Vương phi, nhà mẹ đẻ của Hán Vương phi là một thương nhân nhỏ, ông ngoại của con con là một trưởng quầy nhỏ, con nghĩ các con còn có thể bảo vệ được địa vị của mình sao?

Đào Trạm im lặng hồi lâu không nói, nàng nhớ trước đây ông nội không chịu gả nàng cho Lưu Cảnh, giờ xem ra, lúc đó ông nội quả thật có tầm nhìn xa, nhưng rất nhiều chuyện nàng đã không tự chủ được nữa, đặc biệt dính đến con cái của mình, đó là yếu điểm lớn nhất của Đào Trạm.

Đào Trạm cúi đầu thở dài:

- Vậy phụ thân đến tìm con làm gì? Muốn nói gì đây?

- Ta đã nói rõ rồi đó! Đào gia không cần con ban cho sự chiếu cố đặc biệt, chỉ hy vọng Đào gia trên con đường thăng chức, con đừng cản trở, đừng ngăn Hán Vương thăng quan tiến chức cho Đào gia, con có thể không nghe không hỏi.

- Nhưng giờ con cũng không nghe không hỏi mà.

- Hiện tại dù là thế, nhưng không có nghĩa là sau này, Trạm nhi, nếu có một ngày huynh trưởng con sẽ thăng làm Tướng quốc, con sẽ ngăn cản sao?

Đào Trạm ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu nói:

- Con không biết, con thật sự không biết, nếu như huynh trưởng giữ chức Tướng quốc là bất hạnh của Vương triều và nhân dân, con nghĩ con nhất định sẽ phản đối, đương nhiên, nếu quả nhiên huynh ấy có năng lực, thanh liêm và danh tiếng cao minh, con cũng sẽ rất vui mừng, xin phụ thân hiểu cho nỗi khổ tâm của con, Đào gia nếu như vì con mà đạt được những thứ không nên có được, vậy thì không phải là có lợi cho gia tộc, thậm chí còn là tai học, phụ thân còn nhớ kết cục của đại tướng quân Hà Tiến không?

Đào Thắng không biết làm sao, đành thở dài nói:

- Được rồi! Việc sau này để sau này nói đi, ta vì huynh trưởng của con được thăng làm Thái thú Kinh Triệu mà trong lòng quá kích động, cho nên mới tìm con, thôi đi, coi như ta không nói gì, các cháu ngoại của ta khỏe chứ!

Đào Trạm cười nói:

- Chúng đều rất khỏe, con gọi chúng ra gặp ông ngoại nhé.

Nói xong, nàng đang định dặn dò thị nữ thì Đào Thắng vội khoát tay nói:

- Không cần, lần sau đi! Hôm nay ta còn có việc quan trọng, lần sau ta lại đến thăm chúng.

Đào Thắng đứng lên cười nói:

- Ta xin cáo từ!

Đào Trạm vẫn tiễn phụ thân ra ngoài viện, nhìn bóng dáng vội vã của phụ thân, nàng không khỏi khẽ thở dài, lại nhớ đến lời dặn dò lần cuối của ông nội trước lúc lâm chung.

- Lý lịch của Đào gia quá thấp hèn, không thể vị trí thấp kém mà ở chức vị cao được, đó là rước họa, cần tích lũy lâu dài, đợi hai đời nữa thì gia thế căn cơ đã sâu, khi đó hãy từ tư đi lên cũng không muộn, ta chỉ lo phụ thân con nóng vội, dẫm vào bi kịch của Hà Tiến năm xưa, con là người biết chuyện, phải khuyên can phụ thân, khuyên can Đào gia, nhớ lấy! Nhớ lấy!

Giờ khắc này, Đào Trạm hạ quyết tâm, bất kể thế nào cũng phải ngăn cản huynh trưởng thăng làm Tướng quốc.

……

Ở quận Võ Đô của Hán Trung, gần năm mươi ngàn đại quân tinh nhuệ đã tập kết nhiều ngày, sáng sớm, Vương Bình dẫn theo Đào Lợi và Khương Quýnh cứu được trên đường tới đại doanh của quân Hán, lúc này trong đại trướng trung quân, Lưu Cảnh đang cùng quân sư Pháp Chính, Bàng Thống và đại tướng Mã Siêu bàn bạc phương án cụ thể cho cuộc tây chinh này.

Mã Siêu hiểu biết rất sâu sắc tình hình của Lũng Tây, liền cười nói trước tiên:

- Mặc dù tục ngữ có câu bắc Khương nam Đê, thật ra cũng không hoàn toàn như thế, chủ yếu là vì Vương trướng của người Khương ở Trương Dịch, còn Vương trướng của người Đê ở Lũng Tây, nhưng thực tế một vùng Lũng Tây người Hồ hỗn tạp, đều có người Khương, người Đê, người Thổ Cốc Hồn, người Hung Nô v.v… trú ngụ, trong đó người Đê là nhiều nhất, người Đê lại phân thành hai nhánh, một nhánh là người Đê Phu Hãn, thủ lĩnh tên là Tống Kiến, lại là người Hán.

- Người Hán?

Bàng Thống kinh ngạc hỏi:

- Lại là người Hán sao? Ta vẫn cứ nghĩ gã là người Đê.

Mã Siêu cười đáp:

- Rất nhiều người đều cho rằng lão là người Đê, ngay cả bản thân lão cũng tự xưng là người Đê, nhưng trên thực tế phụ thân lão là người Hán, mẫu thân là người Đê, nhưng lão mặc dù có huyết thống người Hán mà lại thù hận triều đình Trung Nguyên, lão đã cát cứ hơn ba mươi năm, thiết lập quan sở, thế lực mở rộng tới Hà Hoàng, tự xưng là Bình Hán Vương, từ cái tên này có thể thấy được dã tâm của lão.

- Nói tiếp đến nhánh người Đê khác đi!

Lưu Cảnh ở một bên nói.

- Một nhánh người Đê khác chính là Hưng Quốc Dương Thiên Vạn mà từng quen biết với chúng ta, lão là người Đê thực sự, được tôn làm Đê Vương, hiệu xưng trăm ngàn giáp binh, chiếm giữ quá nửa quận Lũng Tây, người này nham hiểm giảo hoạt, thay đổi thất thường, nói lão trung thành với Tào tháo cũng không chắc, trước đây lão thấy thế lực của chúng ta yếu nên liên hợp với Tào quân để đánh chúng ta, hiện giờ chúng ta tiến lên phía bắc chiếm giữ Quan Lũng, có lẽ lão lại bắt đầu hối hận, nhất định sẽ phái sứ giả đến cầu hòa, nhưng Điện hạ đừng tin lão.

Lưu Cảnh gật đầu, trầm tư một lát lại hỏi:

- Thổ Cốc Hồn và Hung Nô thế nào? Ban nãy ngươi nói Lũng Tây cũng có.

- Thế lực của Hung Nô chủ yếu ở phía bắc Quan Trung, thế lực của chúng ở Lũng Tây rất nhỏ, chỉ có mấy bộ lạc bé, không cần quan tâm, Thổ Cốc Hồn thực ra là một nhánh Tiên Ti, nghe nói từ Liêu Đông tới, bộ lạc đặt tên theo tên gọi của thủ lĩnh, mấy đời thủ lĩnh của bọn họ đều gọi là Thổ Cốc Hồn, thế lực cũng không lớn, bị người Khương và người Đê châm chọc là “Thổ Cốc Dương”, tức là nói bọn họ ngoan ngoãn, dễ bị chinh phục.

Lưu Cảnh chắp tay đi qua đi lại trong đại trướng, trên thực tế, những điều Mã Siêu nói hắn đều rất rõ, để cấn công Hà Hoàng ở Lũng Tây, hắn đã chuẩn bị gần hai tháng nay, nắm rõ như lòng bàn tay tình hình ở đó, nhưng có một việc, Lưu Cảnh lại chần chừ không quyết định, đó là một tiếng trống chấn hưng tinh thần để giết sạch người Hồ ở Lũng Tây, vẫn cùng cả ơn huệ và uy hiếp, đánh vào mặt tư tưởng là chính.

Theo chủ ý của y, người Hồ phần lớn bướng bỉnh không chịu thuần phục, còn bắt nạt kẻ yếu, nếu có thể, dẹp yên một lần để chấm dứt hậu họa về sau là tốt nhất, nhưng mặt khác Lưu Cảnh cũng biết, người Hồ đa phần sống theo đồng cỏ và nguồn nước, thu đi xuân tới, giết không hết, nhiều nhất là đuổi đi, có thể đuổi tộc người này thì tộc người mới lại đến, đây là do hoàn cảnh địa lý thảo nguyên quyết đinh, cũng không thể để dân tộc nông canh đi chăn ngựa thả dê, rõ ràng không hiện thực lắm.

Ban nãy Mã Siêu nhắc tới ba chữ “Thổ Cốc dương”, lập tức đã cho Lưu Cảnh một gợi ý, để dân tộc du mục tồn tại, nhưng phải bỏ đi sự hung hãn, giữ lại sự ôn thuận.

Trong lúc Lưu Cảnh trầm tư thì ngoài trướng có thị vệ bẩm báo:

- Khởi bẩm Điện hạ, Vương Bình tướng quân dẫn theo hai người, một là Đạo nhị gia, người kia là sứ giả người Khương.

Lưu Cảnh mừng rỡ, hắn chần chừ không xuất binh ở quận Vũ Đô, chính là đang chờ tin tức của Đào Lợi, giờ cuối cùng đã tới, hắn liền nói ngay:

- Mời bọn họ vào!

Không lâu sau, thị vệ dẫn ba người vào, Vương Bình quỳ một gối thi lễ, Đào Lợi và Khương Quýnh cũng quỳ xuống hành lễ, Lưu Cảnh vội mời bọn họ đứng dậy, cười hỏi:

- Vương tướng quân sao lại đi cùng?

Đào Lợi liền mang chuyện giữa đường gặp người Đê truy kích, may mắn được Vương Bình cứu ra kể tỉ mỉ cho Lưu Cảnh, Lưu Cảnh giờ mới biết bọn họ gặp khó khăn, gật đầu nói:

- Xem ra người Đê đã cảm thấy nguy cơ rồi, cũng từ một khía cạnh chứng tỏ bọn chúng đã có chuẩn bị, nhắc nhở ta phải đề phòng bọn chúng đánh lén.

Lưu Cảnh cười hỏi Khương Quýnh:

- Khương tướng quân mang đến cho ta tin tức gì?

Khương Quýnh xuất thân là danh môn Khương thị ở quận Thiên Thủy, mặc dù là người Khương nhưng đã hoàn toàn Hán hóa, chỉ là vì tránh loạn Mã Siêu mà chạy tới Tây Lương, lúc này Mã Siêu ở ngay một bên nhưng gã lại coi như không nhìn thấy, rút một bước thư ra dâng lên Lưu Cảnh:

- Đây là thư viết tay của Khương Vương cho Hán Vương điện hạ, mời Điện hạ xem qua!

Lưu Cảnh mở thư ra xem kỹ, Khương Vương Nam Cung Tác muốn xuất binh cùng quân Hán đánh người Đê, nhưng trong thư y đưa ra một điều kiện, chính là mong được giao toàn bộ tù binh người Đê cho người Khương, Lưu Cảnh xem xong thư, thản nhiên cười hỏi Khương Quýnh:

- Nghe nói tướng quân có một đứa con tên là Khương Duy, thông minh hơn người, giờ vẫn đang ở Tây Lương sao?

Khương Quýnh có chút kỳ quái trong lòng, Hán Vương hỏi con mình làm gì? Gã vội khom người đáp:

- Con trai ty chức ở Tây Lương, cùng học với con trai của Khương Vương.

Lưu Cảnh gật đầu nói:

- Cuộc chiến tranh giành ở Lũng Tây đã yên ổn, gia tộc Khương thị đã dời tới thành Tân Ký, tướng quân chỉ là tạm lánh tới Lương Châu, nên đưa con trai trở về gia tộc mới đúng, nếu tướng quân muốn, có thể đưa lệnh lang tới Long Trung ở Tương Dương, nơi đó danh sĩ đại nho rất nhiều, Bàng Đức Công, Tư Mã Huy, Tuân Lệnh Quân hiện đều thụ đồ ở Long Trung, ta có thể viết thư tiến cử, để lệnh lang được nhận nền giáo dục tốt hơn, thế nào?

Khương Quýnh hết sức kinh ngạc, Hán Vương không ngờ lại trọng dụng con trai mình như thế, đương nhiên, con trai mình không phải là con trai của Khương Vương, không có giá trị gì làm con tin, chắc hẳn hắn xuất phát từ ý tốt, mặc dù không hiểu lý do Hán Vương quan tâm đến con trai mình, Khương Quýnh cũng không có ý định đưa con trai mình đến Tương Dương học, nhưng gã vất rất cảm kích sự quan tâm của Hán Vương dành cho con trai mình, liền vội vã thi lễ:

- Ý tốt của Hán Vương ty chức vô cùng cảm kích, chỉ là sự việc quá đột ngột, ty chức cần phải suy nghĩ.

Lưu Cảnh cười nói:

- Ta sẽ viết một bức thư tiến cử, có đưa con trai đi Long Trung hay không, ngươi tự quyết định đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.