Tần Trí Viễn mãi sáng sớm ba ngày sau mới xuất hiện.
Lúc ấy sắc trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, Cố Ngôn còn đang nằm trên giường mông lung, bên ngoài có tiếng gõ cửa hồi lâu mới thất tha thất thểu đứng dậy mở cửa. Kết quả cửa vừa mở, thì thấy Tần Trí Viễn tựa vào khung cửa, trên người vẫn mặc bộ đồ hôm đó, đôi mắt đỏ ngầu, trên cằm đầy râu, đến gần có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
Cố Ngôn đột nhiên thấy không khỏi hoảng sợ, hỏi: “Sao lại thế này? Anh bao lâu rồi chưa ngủ?”
Tần Trí Viễn bước vào, liền ngã lên người Cố Ngôn, râu cọ cọ vào mặt hắn, ghé bên tai thấp giọng: “Chuyện bức ảnh giải quyết xong rồi.”
Cố Ngôn “Ừ” một tiếng, không cảm thấy ngạc nhiên lắm, ngược lại có vẻ tiếc nuối hỏi: “Tôi có phải không có cơ hôi được chụp ảnh chân dung nữa không?”
Tần Trí Viễn cả sức cười cũng không có, chỉ tựa vào vai hắn: “Cho mượn giường của em nằm một chút.”
Cố Ngôn lúc này mới nghiêm túc, thu lại tâm tình vui đùa của mình, đưa gã vào phòng.
Tần Trí Viễn nằm xuống giường liền nhắm mắt ngủ.
Cố Ngôn thấy buồn cười, giúp gã cởi giầy, lấy chăn đắp cho gã.
Tần Trí Viễn tuy nhắm mắt nhưng lại dùng lực kéo lấy tay Cố Ngôn, đem hắn ôm vào lòng, nói: “Ngủ với tôi một lát.”
Cố Ngôn nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh: “Tôi hôm nay còn có việc.”
“Chỉ cần hai tiếng là ổn rồi.” Tần Trí Viễn ôm càng chặt, có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa/2495884/quyen-2-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.