Trong bức ảnh là Cố Ngôn thoạt rất trẻ, dáng vẻ chưa đến hai mươi, khuôn mặt ngây ngô. Gương mặt tuy xinh đẹp, nhưng ánh mắt tan rã, hai gò má đỏ ửng, giống như bị người ta cho dùng thuốc, toàn thân chỉ mặc chiếc áo sơ mi cổ mở rộng, hai chân trống trơn nhìn không sót chút gì, hồng ngân trên ngực rõ ràng nhìn thấy. Những tấm khác chụp vẫn bối cảnh ấy, thay đổi chỉ có tư thế, càng về sau càng khó coi…
Tần Trí Viễn nhớ rõ lần đầu khi gã nhìn thấy Cố Ngôn, hắn cũng dáng vẻ chật vật ấy, nghiêng ngả từ trong phòng khách sạn trốn ra, chạy một mạch va phải gã.
Không biết ảnh này có phải chụp lúc ấy không? Hay là trước đó nữa?
Vốn dĩ đàn đông cho dù bị chụp loại ảnh này cũng không mất miếng thịt nào, nhưng Cố Ngôn dù sao cũng là người của công chúng, hiện tại đang đứng nơi đầu ngọn sóng, ảnh này mà truyền ra, sự nghiệp Cố Ngôn sẽ hỏng hết.
Tần Trí Viễn nghĩ tới đây, thiếu chút nữa bóp nát cái máy, nhưng gã nhắm mắt lại, rất nhanh liền tỉnh táo, cúi đầu gửi tin nhắn số điện thoại.
Cố Ngôn thấy không gạt được, liền ghé vào nhìn, nói: “Là dãy số lạ.”
Tần Trí Viễn gật đầu, cẩn thận nhớ lại một chút, đúng là chưa từng nhìn thấy số này.
“Đừng lo, đối phương chắc hẳn cảnh cáo tôi thôi, để cho tôi cách xa ai đó ra ấy mà. Nói cách khác, trực tiếp đem ảnh chụp tung lên mạng là được không nhất thiết phải cố ý gửi cho tôi.” Cố Ngôn vỗ vỗ tay Tần Trí Viễn, cầm lại di động mở mấy tấm ảnh ra nhìn: “Khong biét tôi hiện giờ so với lúc đó tốt hơn hay gì nhỉ?”
Cho dù là lúc này, Tần Trí Viễn cũng bị hắn chọc cười: “Trước kia gầy muốn chết, giờ béo hơn chút.”
Cố Ngôn nghe xong đắc ý, “Rõ ràng là chụp đặc tả chân tôi rồi? Vừa lúc chụp lại làm ảnh đối lập đi.”
Tần Trí Viễn thấy hắn cười nói tự nhiên, những câu ấy đều là để trấn tĩnh gã, trong lòng không biết là tư vị gì, đột nhiên vươn người ôm chặt lấy Cố Ngôn. Gã dùng lực khá lớn, khiến thắt lưng đau nhưng Cố Ngôn không nói, kệ cho gã ôm.
Mãi lâu sau, Tần Trí Viễn mới đièu chỉnh tốt cảm xúc, cằm cọ cọ bên gáy Cố Ngôn, nói: “Tôi ra ban công gọi điện thoại.”
“Ừ.”
“Xóa đám ảnh trong di động đi.”
“Hả? Tôi muốn để lại ngắm không được à?”
Tần Trí Viễn không để ý, đoạt lấy điện thoại hai ba lần đem đống ảnh xóa sạch, sau đó buông tay, đứng dậy bước ra ban công. Gã gọi điện cho cha mình.
Tần Kính trước giờ dám làm dám chịu, nhưng bị Tần Trí Viễn hỏi chuyện bức ảnh, ông một mực phủ nhận.
Tần Trí Viễn chưa chịu tin, truy vấn: “Thật sự không liên quan đến ba?”
“Nhắc tới Cố Ngôn con liền thiếu kiên nhẫn.” Tần Kính ở bên kia điện thoại cười nói: “Trừ ta ra, cậu ta ở bên ngoài không đắc tội ai sao?”
Tần Trí Viễn nhất thời không nghĩ ra.
Tần Kính có vẻ tâm tình không tồi, hảo tâm nhắc nhở: “Ngay cả tính tình của ta như vậy còn không chấp nhận được con của mình dây dưa không rõ với một người đàn ông, Lâm Gia Duệ ở Lâm gia được sủng tới vậy, chuyện lớn tới thế này rồi, người nhà cậu ta sẽ mặc kệ à?”
Tần Trí Viễn lúc này mới tỉnh ngộ.
Gã vốn cảm thấy kì quái, cho dù là chuyện xấu của Cố Ngôn, cũng có nhiều lựa chọn, vì sao không nhắc tới Lâm công tử? Bây giờ thì gã mới hiểu.
Cầm quyền ở Lâm gia bây giờ là chú của Lâm Gia Duệ, nghe nói ông ta lúc tuổi còn trẻ không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày lăn lộn với đám lưu manh, khiến lão gia tử Lâm gia tức giận đuổi ra khỏi nhà. Sau này không biết làm thế nào, mấy năm sau oai phong trở lại đoạt quyền trong công ty Lâm thị. Nhưng tính lưu manh của ông ta không đổi, trên thương trường hoành hành không cố kị, ngay cả đi đến tiệc cũng phải mang theo đàn em.
Tần Kính là người tự trọng, cho dù không vừa mắt Cố Ngôn, cũng không có khả năng sử dụng thủ đoạn ấy. Họ Lâm kia thì không giống vậy, nếu khiến ông ta xù lông thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Tần Kính biết điều này, mới cố ý làm lớn chuyện của Cố Ngôn và Lâm Gia Duệ.
Hay cho một chiêu mượn đao giết người.
Cố tình Tần Kính còn giả vờ làm người tốt, ở bên kia điện thoại an ủi: “Con hiện tại nên cúi đầu đi, ta có thể dìm chuyện này xuống, nếu như ảnh chụp bị phát tán trên mạng, ta cũng lực bất tòng tâm..”
Tần Trí Viễn nuốt xuống cục tức, khách khí nói hẹn gặp lại với ông, sau khi cúp mấy thì nhíu mày. Không thể trách người ta tính kế giỏi, chỉ có thể trách gã quá sơ ý.
Chuyện này gã không tính nói với Cố Ngôn, chỉ sợ nói ra Cố Ngôn không những không lo còn muốn vỗ tay khen Tần Kính có bản lĩnh.
Tần Trí Viễn đứng một lúc ngoài ban công, sau đó quay vào ngồi bên cạnh Cố Ngôn xem TV, tùy tay tắt TV, nói: “Thời gian không sớm nữa, đi ngủ đi.”
“Hả?” Cố Ngôn ngẩn ngơ: “Bây giờ còn chưa tới mười giờ.”
“Đi.ngủ.”
Tần Trí Viễn chỉ nói đơn giản hai chữ, cũng không để ý Cố Ngôn có đồng ý hay không, kéo hắn vào phòng.
Cố Ngôn không còn cách nào, ngoan ngoãn thay đồ nằm trên giường.
Tần Trí Viễn không nói, lấy tay che mắt Cố Ngôn, giọng điệu vẫn dịu dàng như vậy: “Mau ngủ.”
Cố Ngôn quả nhiên nhắm hai mắt lại.
Tần Trí Viễn chờ hắn chìm vào giấc ngủ, mới lấy tay miêu tả lại gương mặt tinh xảo kia, đưa tay tắt ngọn đèn bên cạnh, nhẹ chân nhẹ tay đi ra. Thời gian không còn sớm nữa, nhưng gã không về nhà nghỉ ngơi mà lấy di động ra gọi điện.
Sau khi cúp máy, biểu tình dịu dàng trên mặt gã biến mất, trong mắt là sự kiên định trước nay chưa từng có.
Tần Trí Viễn chưa bao giờ tỉnh táo như hiện tại.
Mặc kệ quá khứ, mặc kệ tương lai, thậm chí không còn nghĩ tới vấn đè yêu hay không yêu.
Trong lòng gã chỉ có Cố Ngôn.
Gã toàn tâm toàn ý nghĩ, gã phải bảo vệ người này thật tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]