Edit: Leia Đề thi vào đại học Ninh Thị rất khó, Kha Dữ phát huy tạm ổn nhưng không xác định mình có thể đậu vào ngôi trường mơ ước hay không, cho nên suốt kỳ nghỉ trước ngày công bố kết quả luôn buồn bực không vui. Thương Lục lên mười ba tuổi, sau khi được ông nội cho phép liền chạy tới Ninh Thị nghỉ hè ở nhà Kha Dữ. Bà Kha Dữ vốn là người Ninh Thị, tiếng mẹ đẻ là tiếng Quảng Đông chứ không phải tiếng Triều Sán. Sở dĩ bà chịu ở lại đảo Nam Sơn mười mấy năm đều chỉ vì quan niệm "lấy gà theo gà lấy chó theo chó" thâm căn cố đế, bây giờ Mai Trung Lương không bằng gà bằng chó đã vào tù rồi, đương nhiên bà không cần chôn chân ở nơi đó nữa, thế là quyết định dẫn Kha Dữ về vùng nông thôn Ninh Thị sinh sống. Ông bà tổ tiên để lại một vườn vải mấy chục cây, có cả loại "hương quế" lẫn "bánh dày gạo nếp", mùa hè là mùa quả chín. Thương Lục tới chơi, bà đưa cả hai đứa trẻ vào vườn hái vải. Kha Dữ xách thùng, Thương Lục vác cây móc, chú Minh đứng đằng xa nhìn theo. Mấy gốc vải lâu năm có tán cây cao lớn rậm rạp, từng chùm quả đỏ au treo đầy trên những cành nhánh xanh sẫm. Thân hình bà gầy gò nhưng rắn chắc, cứ thế để chân trần leo thoăn thoắt lên cây như khỉ. Chạc cây rung bần bật làm người đứng dưới kinh hồn táng đảm, bà vẫn vững vàng ngồi trên cây, lấy con dao sắc phạt một nhát, chùm vải từ trên không rơi xuống được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa-so-mot-gioi-giai-tri/4880137/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.