"Nghĩ kỹ chưa?" Thương Lục nắm cổ tay anh. Kha Dữ nhìn thấy cánh tay hắn nhấc lên trong bóng tối, "—— Đừng bật đèn." Ngón tay đã chạm vào công tắc, Thương Lục nghe theo ý anh không ấn xuống.
Kha Dữ cúi đầu, xung quanh quá tối, chỉ có chút ánh sáng tù mù từ đèn ngủ chiếu ra khiến Thương Lục không thấy rõ sắc mặt anh.
"Nghĩ kỹ rồi, anh thích đóng phim, muốn diễn tốt nhân vật em cho anh, không muốn làm một cái bình hoa nữa." Kha Dữ ngoắc lấy ngón tay hắn, "Anh có lỗi vì đã uống thuốc còn nói dối em, sau này sẽ không như thế nữa, em đừng thất vọng."
"Hiện giờ mỗi lần anh uống mấy viên?"
"Không biết, một nắm." Kha Dữ ngẫm nghĩ, "Năm sáu bảy tám gì đó."
Lần nào cũng vội vã nuốt như đi ăn trộm, ai mà nhớ rõ được.
"Cai thuốc sẽ khổ lắm đấy."
Kha Dữ gật đầu: "Anh biết mà."
Không phải anh chưa từng trải qua. Vô số lần đi ngang qua hiệu thuốc, lần nào cũng muốn uống một viên, chỉ một viên thôi. Những khi chịu cảm giác bị khinh nhục một mình trên phim trường, trong đầu anh luôn có một con Mephistopheles* thì thầm: Uống một viên đi, uống vào là lập tức rẽ mây thấy mặt trời. Chứng tâm manh là bệnh, có bệnh thì phải uống thuốc chứ . So với sự phụ thuộc về mặt tâm lý, thân thể cũng chịu dày vò không kém, luôn ngứa ngáy như bị kiến cắn, đầu óc choáng váng đến mức không buồn quan tâm nếu ngày mai là tận thế. * Mephistopheles: tên một con quỷ trong văn hóa dân gian Đức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa-so-mot-gioi-giai-tri/4880055/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.