Kha Dữ lẳng lặng giơ tay lau mắt, ngón tay bị thấm ướt mà nước mắt vẫn tiếp tục chảy dài. Sắc mặt anh bình thản, chân mày không nhíu, khóe môi không hề có dấu vết kiềm chế, trận rơi nước mắt này hiển nhiên không thể gọi là "Khóc".
Thương Lục đưa khăn giấy cho anh: "Mỗi lần không thể tĩnh tâm, em đều đến đây ngồi một lát. Nếu anh thích cũng có thể ngồi xuống mà ngắm. Em còn có việc, phải đi trước đây."
Kha Dữ nhận lấy rồi nói một tiếng "Cảm ơn", cảm giác như Thương Lục đã trở về trạng thái lịch thiệp xa cách hồi mới quen.
Đến cơm chiều hắn mới xuất hiện chớp nhoáng thêm một lát, có vẻ ăn uống không ngon miệng, chỉ ăn non nửa chén cháo hải sản đã buông thìa buông bát. Sau đó Kha Dữ tìm thấy hắn đang hút thuốc bên bể bơi. Nicotine cũng giống như caffeine, đều khiến người ta tỉnh táo. Kha Dữ không đi qua mà chỉ yên lặng đứng đằng xa nhìn, phía sau vang lên giọng chú Minh: "Nếu có cơ hội, cậu khuyên cậu ấy hút thuốc ít thôi."
"Gần đây đang bận chuyện gì thế?"
Chú Minh trầm mặc một lát, khó xử đáp: "Sợ là không tiện tiết lộ."
"Nói cậu ấy nghỉ ngơi sớm nhé."
Lời nói biểu lộ ý định rời đi, lòng chú Minh chùng xuống, suýt nữa đã buột miệng giữ người lại nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ thử hỏi: "Cậu muốn đi đâu sao?"
"Có hẹn." Kha Dữ không muốn nhiều lời, lập tức xoay người nhấc chân, "Mấy ngày nay làm phiền chú quá, cảm ơn đã chăm sóc cháu."
"Còn cậu chủ..."
"Cháu hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa-so-mot-gioi-giai-tri/4880054/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.