Đêm hôm đó bão chính thức đổ bộ, cửa sổ và vách tường yếu ớt bị gió thổi rung bần bật, toàn bộ tầng hai kêu kẽo kẹt như gặp động đất. Giữa màn đêm đen đặc quỳ khóc sói gào, Thương Lục luôn tỉnh táo cảm giác phần mép giường hơi lún xuống một chút, trong ngực cũng xuất hiện thêm một thân thể ấm áp mặc áo thun.
Thân thể này dường như đã được lập trình tự động, tự động lên giường – chui vào trong ngực hắn – dán lên trước ngực – hai tay nhẹ nhàng nắm cổ áo.
Không thể không nói, Thương Lục cảm thấy như bị vuốt mèo cào thẳng vào tim.
Giữa không gian im ắng, đối phương lên tiếng theo lập trình soạn sẵn: "Ôm anh đi."
Thương Lục vòng tay, dùng bàn tay to nắm lấy phần xư.ơng bư.ớm nhô ra, rất vừa vặn hoàn mỹ.
"Thầy Kha." Giọng nói lọt qua môi răng đột ngột vang lên trong bóng tối, đầu lưỡi dán hàm trên —— Hắn học tiếng Trung rất tốt, vậy mà mỗi một phát âm đều nghiêm trang đến ám muội.
"Suỵt, anh sợ."
Thương Lục siết chặt cánh tay, "Thật không?"
"Giả đấy."
"..."
Kha Dữ cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy Thương Lục: "Được rồi, anh chỉ qua xác nhận em có ngủ hay không thôi."
Muốn nhúc nhích nhưng hiển nhiên là lực bất tòng tâm. Thương Lục ôm anh chặt cứng: "Anh nghĩ em sẽ để anh đi nữa à."
Mẹ nó.
Đàn ông với nhau cả, còn tưởng hắn trong sáng thuần khiết lắm chứ.
Thương Lục hôn trán anh: "Diễn viên nổi tiếng Kha Dữ gõ cửa phòng đạo diễn Thương Lục vào giờ khuya khoắt, cả đêm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-hoa-so-mot-gioi-giai-tri/4880001/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.