"Bị phát hiện?"
Do dự nửa ngày Khâu Thừa vẫn quyết định hỏi ra, Thi Nhiêu mếu máo ngẩng đầu liếc anh một cái.
"Đúng vậy, mẹ em nhìn ra được. Đều tại anh, đã bảo đừng làm bậy mà anh không nhịn được."
Lời còn chưa dứt thì Khâu Thừa đã nắm lấy vai cô, sức lực không khống chế được nên làm cô đau đến muốn đánh người.
"Bà ấy không làm gì em chứ?"
Đối diện với ánh mắt lo lắng của anh, Thi Nhiêu tự nhiên quên đi đau đớn trên vai, cong cong môi :" Không có, anh nhìn em giống như sẽ để bản thân chịu thiệt sao?"
Nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc, xác định cô không có việc gì Khâu Thừa mới thả lỏng.
"Chuyện này vốn nên để anh nói."
"Ai nói cũng thế, đạt đến mục đích là được rồi. Vừa rồi những lời anh nói em đều nhớ kỹ, tương lai nếu anh phản bội em em sẽ lấy dao chém anh."
Nói xong cô còn cố ý nhìn chỗ đó của anh, Khâu Thừa theo ánh mắt cô nhìn đến chỗ 'em trai' vô tội của mình, giơ tay gõ vào trán cô một cái.
"Đừng nhìn chằm chằm 'nó', một lát 'nó' tỉnh lại thì không lương tâm như em lại không chịu trách nhiệm."
Đem những lời cần nói đều nói ra nên Thi Nhiêu cảm thấy cả người rất nhẹ nhàng, cũng không cần che giấu gì nữa, nghe lời này cô cũng không ngại ngùng, trái lại nháy mắt.
"Anh làm 'nó' tỉnh, em liền sẽ chịu trách nhiệm."
Trêu người đến vậy thì ai chịu nổi, Khâu Thừa nhướng mi, cười xấu xa nói bên tai cô.
"Xem ra vừa nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-giam-nho/983687/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.