Ngày Đường Vận Mai về nước thì Thi Nhiêu đang ở studio chụp ảnh bìa tạp chí, chờ buổi tối cô về thì Tạ gia đã rối loạn.
"Chị con có gọi điện cho con không?"
"Chị con? Không phải chị ấy đi làm sao?"
Cô mờ mịt nhìn vẻ mặt nôn nóng của mẹ, thuận tay bỏ túi xách lên ghế sô pha rồi truy hỏi.
"Chị của con làm sao thế?"
"Mẹ của con bé trở về, sau khi hai người gặp mặt xong thì không thể liên lạc được nữa."
????
Thi Nhiêu ngẩn người xong thì lạnh giọng chất vấn: "Sao lại để cho chị ấy đi gặp một mình chứ!"
Tạ Thanh Hữu ngồi trên ghế bất đắc dĩ xoa trán, gương mặt tiều tụy thở dài.
"Ba không biết nó đi gặp mẹ ruột."
"Có đi xem thử bên nhà chị chưa? Là chung cư bên ngoài ấy."
"Đi rồi, không có ai cả, gọi điện cũng không nhận, bên Đường gia cũng không biết con bé đi đâu."
"F*ck!"
Nghe mẹ mình nói xong thì Thi Nhiêu thật sự không khống chế được cảm xúc, phải chửi thề trước mặt người nhà.
"Vậy mẹ chị ấy đâu? Bà ta cũng không biết?"
Mọi người đều lắc đầu như kiểu không có chút manh mối gì cả, cô nhìn mà lại muốn mắng người.
"Hai người đó rốt cuộc đã nói gì với nhau?"
Nói xong cô tự gõ vào đầu mình: "Bây giờ hỏi thì cũng có ai biết đâu, phải làm sao bây giờ?"
Mấy năm nay cho dù ở đâu thì Tạ Dư vẫn luôn tạo cho người khác cảm giác vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-giam-nho/3223351/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.