Lý Thuật nghe xong biểu cảm lại không đổi, chỉ nhìn chàng:
"Huynh nói thế nào cũng được, ta chỉ hỏi huynh một câu thôi."
"Phải mất bao lâu? Ba năm? Dựa vào đâu huynh cho rằng ba năm sau khảo khóa có thể hồi kinh, cứ cho là huynh có được thành tựu vĩ đại đi chăng nữa, chỉ cần Thái Tử và tay chân ở Lại bộ động tay động chân là huynh sẽ phải chết dí ở nơi đó, cả đời này đừng hòng ngóc đầu lên được."
"Thẩm Hiếu, rõ ràng có một con đường thông thuận cho huynh đi, vì sao nhất định phải chọn một con đường không thấy điểm cuối?"
Nếu có cách khác, chẳng lẽ Lý Thuật nàng lại ngốc đến mức đẩy Thẩm Hiếu vào hoàn cảnh này?
Đây rõ ràng là hạ trong hạ sách, đừng nói đến thượng sách, trung sách còn không phải.
Nàng chọn con đường an toàn nhất, Thẩm Hiếu lại chọn ngược lại. Nếu đã như vậy, còn hợp tác cái gì.
Vì sao nhất định phải đâm đầu vào chỗ khó thế.
Trong lời Thẩm Hiếu có bao nhiêu chua xót:
"Tước Nô, không cần biết phía sau có tính toán chính trị thế nào, nói một ngàn một vạn lần, ta chỉ có một lý do...... nàng biết mà."
Lý Thuật lườm chàng:
"Ta biết cái gì? Thẩm đại nhân, ta không biết gì cả. Huynh chỉ là tiểu quan lục phẩm mà cũng đòi mơ ước ta, huynh không thấy buồn cười à?"
Thẩm Hiếu cứng họng.
Buồn cười.
Lý Thuật dùng từ ngữ như vậy để hình dung tình cảm của chàng sao.
Không phải ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-duong-cong-chua/2995702/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.