Thẩm Hiếu một đường ra khỏi Thừa Thiên Môn, người hầu thấy chàng đi ra vội tới đón, nhưng vừa nhìn quan bào trên người đại nhân...... Sao bỗng nhiên thành áo quan lục phẩm rồi!
Gương mặt Thẩm Hiếu không nhìn ra cảm xúc, ra hiệu cho người hầu nghiêng kiệu, chàng xốc áo ngồi vào. Phong phạm vẫn như còn làm gián nghị đại phu.
Màn kiệu đã hạ, kiệu phu nhấc chiếc kiệu lên, người hầu khom người hỏi: "Đại nhân, ngài muốn đi đâu ạ?"
Bên trong không có tiếng đáp lại, hạ nhân cũng chỉ có thể đứng hầu một bên.
Đi đâu ư?
Thẩm Hiếu nghĩ thầm, thời gian phải rời kinh quá ngắn, dù chàng chưa vợ chưa con, đi một cái liền ba năm, đồ đạc hành trang cần chuẩn bị cũng không ít. Lúc này nên lập tức về phủ thu dọn, nhanh chân nhanh tay cắp đồ mà đi. Chọc bệ hạ ghét, đừng nghĩ có thể ngọ nguậy được dưới gót chân Người.
Nhưng Thẩm Hiếu lại chậm chạp không mở miệng.
Màn kiệu đã buông, bên trong kín đáo, Thẩm Hiếu rút từ trong tay áo một cây trâm ngọc, nương theo ánh sáng ít ỏi ngắm nghía hồi lâu.
Cây trâm này toàn thân màu đỏ, một chút màu sắc pha tạp cũng không có, so với mã não đỏ còn sáng hơn nhiều, chất ngọc trời sinh ôn nhuận, màu đỏ nhưng không quá chói mắt. Thẩm Hiếu lần đầu nhìn thấy đã nghĩ nó thật hợp với nàng. Làm quan lâu như vậy, tích cóp được bao nhiêu liền bỏ ra để mua cây trâm này.
Sinh thần Lý Thuật còn chưa tới nửa tháng nữa. Trước đó Thẩm Hiếu còn lo lắng không biết nàng có thích hay không, hay ngại lễ vật quá khiêm tốn. Tuy nói hòa điền huyết ngọc với tỉ lệ tuyệt hảo như thế này hiếm có, nhưng có gì mà nàng chưa từng thấy qua.
Nhưng hôm nay ngẫm lại có chút buồn cười —— sinh thần của nàng, chàng đã sớm rời Trường An.
Huống chi giờ khắc này nàng chắc nàng đang rất tức giận, chỉ sợ không muốn nhận lễ vật này của chàng.
Thẩm Hiếu vuốt ve trâm ngọc bóng bẩy, không thể tưởng tượng ra dáng vẻ nàng tức giận.
Hầu như tất cả cảm xúc của nàng đều bị khắc chế, vui vẻ hay khổ sở đều như cách một tầng, không hoàn toàn hiển lộ ra, giống như nàng đang đeo một chiếc mặt nạ. Ngay cả đêm ấy vào lúc động tình nhất, nàng cũng chỉ quay mặt đi, ghì mặt lưng chàng.
Nàng giận dữ trông sẽ như thế nào nhỉ? Có ném đồ xả giận không? Thậm chí đánh người nữa? Nàng đại khái bị chọc tức gần chết rồi, nói không chừng sẽ chỉ vào mũi mắng chàng là đồ khốn xuống giường trở mặt không nhận người.
Thẩm Hiếu dựa vào vách, khóe miệng lại nở nụ cười, nghĩ thầm, nàng mà mắng chàng như vậy, chàng sẽ đáp trả rằng: còn không phải học theo nàng hay sao.
Nói xong chắc chắn nàng sẽ bị á khẩu không nói gì được.
Không biết vì sao, ngẫm lại cảnh tượng này, Thẩm Hiếu lại thấy có chút chờ mong.
Coi như chàng có ý xấu đi, thích nhìn dáng vẻ Lý Thuật lúc cảm xúc cực hạn. Nàng cười to ngặt nghẽo, hay trầm mê khi động tình, hoặc bực mình tức giận. Chàng đều muốn nhìn, đấy mới là nàng chân thật sau lớp ngụy trang.
Chỉ có chàng mới có thể chứng kiến những khoảng khắc đó.
Thẩm Hiếu cất trâm vào tay áo, lúc này mới trả lời hạ nhân bên ngoài: "Đi Tiên Khách Lai."
Tin tức của Lý Thuật rất nhanh, khẳng định đã biết chuyện chàng bị cách chức biếm làm huyện lệnh, với tính cách của nàng, hẳn đang ở Tiên Khách Lai ôm cây đợi thỏ đây.
Kiệu phu được lệnh, nâng cỗ kiệu hướng về đường Chu Tước, không bao lâu liền dừng lại trước cửa tửu lâu, Thẩm Hiếu thong thả bước lên lầu ba.
Ngoài cửa Kim Ngọc Các đứng một hàng thị vệ, thấy Thẩm Hiếu tới, cũng không ngăn đón, tùy ý để chàng đi vào.
Thảm đỏ Tuyên Thành lót sàn, Lý Thuật ngồi trên giường La Hán cạnh cửa sổ, hôm nay lại đặc biệt mặc một bộ cung trang phức tạp, làn váy rất dài, nếu không phải trên váy thêu hoa bằng chỉ vàng, sợ đã hòa làm một với thảm đỏ.
So với bộ thường phục hôm trước, dáng vẻ này mới hợp với thân phận công chúa của nàng, đoan chính lãnh đạm, cao cao tại thượng.
Nàng ngồi rũ mắt đối diện với bàn cờ. Đôi mày khóe mắt đều sắc sảo, kết hợp với nền trời ảm đạm bên ngoài, khuôn mặt hiện ra vài phần vô tình khắc nghiệt.
Nhưng Thẩm Hiếu nhìn nàng, chỉ cảm thấy bên tai có chút khô nóng —— chàng chỉ nhớ đêm nào đó trên chiếc giường La Hán kia, thân mật nhất, quyến luyến nhất.
Rõ ràng đã qua nhiều ngày, có bất cứ hương vị nào trong Kim Ngọc Các cũng đã sớm tiêu tan, nhưng Thẩm Hiếu lại như ngửi thấy mùi vị tình yêu đêm ấy.
Thẩm Hiếu nhìn Lý Thuật, nhưng nàng lại không nhìn chàng, làm như chơi cờ quá chăm chú, không nhận ra.
Nói chung không khí khá bình tĩnh, khiến Thẩm Hiếu có một loại ảo giác, nàng đại khái cũng không giận nhỉ?
Thẩm Hiếu muốn đi qua, nhưng mới vừa động chân, Hồng Loa đã ra đón, che trước mặt chàng, nở nụ cười hiếu khách tiêu chuẩn:
"Thẩm đại nhân muốn bái kiến công chúa? Còn thỉnh chờ một lát, để nô tỳ đi thông bẩm. "
Thẩm Hiếu cau mày.
Có gì mà phải thông bẩm, nàng ở ngay kia thôi mà, cách có mấy bước chân.
Nhưng quy củ cầu kiến công chúa đúng là như vậy.
Hồng Loa đi đến bên cửa sổ, nói với Lý Thuật: "Công chúa, Thẩm đại nhân cầu kiến."
Người trên giường La Hán không nói lời nào, rũ mắt hạ cờ như cũ, tay vân vê một quân cờ đen, suy tư một lát, đặt xuống bàn cờ. Trong phòng yên lặng, âm thanh ấy rất rõ ràng.
Rất lâu sau, Lý Thuật dường như mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng lên thấy Thẩm Hiếu còn đứng đó.
Nàng thay đổi rất nhiều, trong đôi mắt chỉ có lãnh đạm:
"Sao hả, chỉ là một huyện lệnh lục phẩm quèn, thấy bản cung còn không hành lễ?"
Thẩm Hiếu sửng sốt.
Phản ứng của Lý Thuật căn bản không nằm trong dự đoán của chàng, khiến chàng có đôi chút hoảng.
Nàng không tức giận, không tức giận, ngược lại vô cùng bình tĩnh, cực đoan hờ hững.
Cứ như thể...... chàng chỉ là một người xa lạ. Không ai lại vì người lạ mà tức giận, bởi nó không đáng. Hỉ nộ ái ố chỉ có thể hiển lộ trước mặt người thân cận, cho nên Thẩm Hiếu không sợ Lý Thuật giận.
Nàng càng giận, ngược lại cho thấy vị trí của chàng trong lòng nàng càng quan trọng, chàng vẫn có thể lay động trái tim nàng.
Nhưng nàng lại không tức giận.
Chàng nói mà nuốt lời, xuống giường không nhận người, đáp ứng rồi lại đổi ý, quay nàng một vòng. Nhiều tội danh như thế mà nàng cũng không giận.
Thẩm Hiếu chỉ cảm thấy trong lòng sợ hãi, phản ứng của Lý Thuật thoát khỏi vòng khống chế, chàng sợ sẽ mất đi nàng.
Thẩm Hiếu nửa ngày không hành lễ, Lý Thuật cũng lười dạy quy củ, nàng hờ hững chuyển mắt đi, tự mình chơi cờ. Nhưng mới vừa đi hai nước cờ, có một bàn tay vươn tới tóm lấy tay phải của nàng, quân cờ trắng rơi xuống bàn "cạch" một tiếng.
Thân thể chàng luôn ấm áp, nhưng giờ phút này trên bàn tay gân cốt rõ ràng kia lại như toát ra hơi lạnh. Không biết là bởi vì ở Hàm Nguyên Điện quỳ quá lâu, hay vì màu sắc y phục quá đơn bạc.
Lạnh lẽo trên người chàng, nói cho cùng cũng là vì nàng.
Lý Thuật rũ mi, trong ánh mắt nổi lên cảm động, nhưng rất nhanh bị nàng khắc chế.
Nếu thật sự vì nàng, vậy nên theo ý nàng cưới Kim Thành, thăng tiến càng cao, càng giúp nàng có được hết thảy: quyền lực và tôn sùng vô thượng, không bao giờ bị người ta đặt bẫy hay lợi dụng.
Chàng căn bản không vì nàng, mà vì bản thân chàng mà thôi!
Lý Thuật nhìn chàng lạnh lẽo, Thẩm Hiếu vẫn siết tay nàng. Chàng đứng, nàng ngồi, càng tỏ rõ ưu thế cơ thể, hơi thở như bao trùm lấy nàng.
Trên bàn cờ hai quân đen trắng đang giao chiến kịch liệt, Lý Thuật nói:
"Thẩm đại nhân, ngài đã hạ một nước cờ chết."
Dứt lời nàng giật tay khỏi Thẩm Hiếu, dựa mình về phía sau, hơi nâng cằm:
"Chúc mừng Thẩm đại nhân, trong triều lăn lộn bao lâu cuối cùng cũng có được chức quan lục phẩm rồi."
Khóe môi nàng vẽ ra một nụ cười lạnh, ánh mắt dừng trên bộ quan bào màu xanh Thẩm Hiếu:
"...... Đây không phải tử cục, Tước Nô, nàng nghe ta giải thích."
"Trong triều thế lực cơ bản bị Thái Tử và Nhị hoàng tử chia cắt, Thất hoàng tử còn muốn ở trong triều mượn sức nhân tài, đồng thời không khiến người ta ghen ghét, rõ ràng là chuyện bất khả thi. Cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp khác phát triển thế lực."
"Hà Nam, Hà Đông ven Hoàng Hà vì chuyện thiên tai mà bị cải tổ, tay của Thái Tử và Nhị hoàng tử đều chưa với tới được, Thất hoàng tử đang lĩnh mệnh trị thủy, vừa lúc có thể mượn sức quan lại khu vực này. Cùng lúc đó, trị thủy Hoàng Hà là công việc có thể lôi kéo lòng dân, cho nên công việc ở Hoàng Hà đối với Thất hoàng tử mà nói vô cùng quan trọng, một chút sai lầm cũng không được có."
"Ta đi Hà Nam, tuy chỉ là huyện lệnh, nhưng sau khi Cao Tiến bị trảm, vị trí quận thủ Lạc phủ đang trống, quyền hạn của ta kỳ thật rất lớn. Ta có thể cùng Thất hoàng tử phối hợp với nhau, hắn trị thủy, ta cứu tế, hoàn toàn nắm trong tay thế lực ở ven Hoàng Hà."
"Hoàng tử thượng vị, chỉ dựa vào ân sủng của bệ hạ là không thể thực hiện được. Có thể giúp Thất hoàng tử ổn định thế lực, chỉ có chiến tích và dân tâm."
"Nếu thật sự vì tránh hôn sự mà tự thỉnh biếm quan, bên ngoài có bao nhiêu nơi có thể làm huyện lệnh, sao ta lại chọn Hà Nam."
Thẩm Hiếu vê một quân cờ:
"Tước Nô, nàng tin ta, ta đi bước này đúng là hạ sách, phải tốn rất nhiều nỗ lực, nhưng không phải là một nước cờ chết."
"Trước đó ta có vẻ phong quang, tốc độ thăng chức so với người khác nhanh hơn rất nhiều, nhưng bệ hạ càng coi trọng ta, ta càng bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió. Ta làm thanh đao của bệ hạ càn quét triều đình, không biết đã đắc tội bao nhiêu quan chức. Cứ cho là ta cưới Kim Thành công chúa, ta có thể thăng tiến càng nhanh, trở thành điển phạm cho giai cấp hàn môn đi chăng nữa, ta cũng chỉ có thể càng phụ thuộc vào bệ hạ, nhưng ân sủng của thiên tử là thứ khó nắm bắt nhất, ta không thể chỉ dựa vào nó mà tồn tại."
"Ta muốn tạm thời hạ bản thân xuống, đến địa phương tạo nên thực tích, đến lúc đó trên người có công trạng, lại trở về triều đình, Thất hoàng tử cũng thu nạp được kha khá thế lực, khi đó chúng ta sẽ không còn giống bây giờ."
Thẩm Hiếu nghiêng người ngắm gương mặt của Lý Thuật, dỗ dành:
"Nàng tin ta đi, đây không phải một nước cờ chết, Tước Nô."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]