Chàng nhìn bờ vai trần trụi của nàng, nghĩ, không biết lúc ôm nàng thì có cảm giác gì. 
Nghĩ đặng, chàng bước lên, dứt khoát duỗi ra tay ôm siết nàng vào lồng ngực. 
Ngoài dự kiến, bế nàng lên cũng không có cảm giác mềm mại, không biết có phải do mặc ít, trên làn da của nàng mang theo một chút lạnh, nhưng lại rất trơn nhẵn. Loại xúc cảm kỳ quái rất mâu thuẫn, như là lúc ngươi ôm nàng, nàng vừa muốn đuổi ngươi đi, lại vừa muốn ngươi ở lại, bộ dáng xa cách mà thận trọng. 
Người trong ngực ngây ra một lát, sau đó lập tức đẩy chàng ra, gương mặt nàng ửng hồng tức giận, lạnh lùng quát: "Thẩm Hiếu, ngươi to gan lắm!" 
Vẫn cái vẻ lãnh đạm kia. Tuy y phục có khác, lại vẫn là bộ dáng tức giận độc đoán. 
Thẩm Hiếu mới rồi còn tràn đầy cảm giác thương tiếc nàng, giờ đây bay biến. 
Chàng nhìn gương mặt cao ngạo kia, trong lòng bỗng nhiên bốc lên một đám lửa. Chàng đột nhiên hỏi một câu: "Vì sao?" 
Lý Thuật nhíu mày: "Vì sao cái gì?" 
Thẩm Hiếu vẫn nhìn nàng chằm chằm, như muốn xoáy ra trên người nàng một cái lỗ: 
"Vì sao cô lại đối xử với ta như vậy? Ba năm trước cô trêu chọc ta, không lâu trước lại trơ mắt nhìn Khang Ninh trưởng công chúa chòng ghẹo ta." 
Giọng chàng trầm xuống: "Vì sao chứ?" 
Nỗi ấm ức bất bình vẫn luôn nghẹn trong ngực Thẩm Hiếu, từ ba năm trước nghẹn một hồi đến tận hôm nay. 
Chàng không phải thánh nhân, cực nhọc học 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-duong-cong-chua/2995590/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.