🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chân đất ư?



Lý Thuật trầm mặc trong chốc lát, thứ hiện lên trong đầu không phải là Thẩm Hiếu, mà là cảnh tượng năm ấy, khi nàng cùng Thôi Tiến Chi đi Ngô Hưng, xe ngựa đi ngang qua Giang Nam, đúng vào đầu vụ mùa, ấy thế mà khắp đồng chỉ toàn những hố chân nông sâu.



Quan Trung đại hạn, không biết hiện giờ cuộc sống dân gian như thế nào.



Lý Thuật có chút hiểu được Thẩm Hiếu, một người sinh ra từ nhà bần nông, dù cho giờ có đứng trên vị trí cao hơn, thì ánh mắt vẫn đặt bên dưới. Không giống bọn họ, sinh ra đã liền bay ở trên trời.



Lý Thuật bật cười, nói với Thái Tử:



"Còn không phải sao, chân trước vừa nhận quan phục bát phẩm, sau lưng đã lấy lông gà làm lệnh tiễn*. Kẻ không có quy củ như vậy, ta thật muốn xem hắn có thể ở lại Ngự Sử Đài được bao lâu."



* 拿着雞毛當令箭 / nã trứ kê mao đương lệnh tiễn/: ý chỉ việc lấy điều vô thưởng vô phạt ( lông gà) để lạm quyền, lừa dối người khác (lệnh tiễn).



Thái Tử híp mắt, nhìn chằm chằm Lý Thuật trong giây lát, mới thong thả:



"Bình Dương muội muội nói phải, vậy cứ xem hắn có thể chịu đựng được bao lâu."



Lạ thật, lần đầu thấy Bình Dương muội muội giải vây cho một tên tiểu quan bát phẩm, lại còn là người tố cáo nàng. Trong lời nói tuy là có ý khinh thường, nhưng rõ ràng lại hy vọng Thái Tử tạm thời đừng đụng đến Thẩm Hiếu, cứ để hắn ở Ngự Sử Đài chậm rãi

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-duong-cong-chua/2995565/chuong-11.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.