Cuối cùng Chu Thù Cẩm vẫn nghẹn họng khóc tôi cũng không biết bao lâu, tôi chê hắn ầm ĩ nói một câu rồi ngủ mất, không bao lâu tôi thật sự ngủ luôn, tôi còn nghĩ mình phải tưởng niệm quá khứ, suy tính tương lai một hổi nhưng chẳng ngờ trực tiếp ngủ luôn.
Ngày hôm sau bị tiếng nước trong phòng tắm đánh thức, nhìn trời vừa mới sáng không bao lâu, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của người dưới lầu, Chu Thù Cẩm không mặc gì, toàn thân ướt sũng, mở cửa phòng tắm đi ra, trên tóc hắn còn đang để cái khăn cúi đầu ngồi chân giường một lát, đột nhiên đưa tay vén chăn tôi lên, tôi bị lạnh do hành động của hắn, hơi giật mình, hai tay hắn đè lên hông tôi, mẹ nó thế mà hắn còn cởi quần tôi luôn.
Tôi nằm trên giường và nhìn hắn: “Nổi điên gì đấy?”
Sau khi cởi quần lót của tôi, hắn cũng không ngượng ngùng, khàn giọng và nói hai chữ: “Làm anh.”
Tôi cười cười nói: “Em cũng giỏi thật đấy.”
Hắn còn chưa bỏ cái khăn vẫn để trên đầu, lúc cúi đầu, khăn mặt còn mang theo nước cọ cọ qua đùi tôi, cảm giác lạnh lẽo mang theo chút ngứa ngứa, tôi nói: “Bỏ khăn ra chỗ khác.”
Bàn tay lạnh lẽo của hắn sờ lên bụng tôi một hồi, cũng chẳng thèm bỏ khăn ra, cúi đầu thổi thổi nửa người dưới vẫn chưa tỉnh của tôi. Đầu tôi hơi tê tê, nhịn không được ngồi bật dậy đưa tay vứt khăn của Chu Thù Cẩm vẫn vắt vẻo trên đầu. Tóc hắn vẫn còn ướt đẫm, nhỏ từng giọt, trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dinh/1039655/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.