Bốn mươi bảy ngày, Vệ Bình cô đơn gạch một con số trên tờ lịch, sau đó bắt đầu ngơ ngẩn, từ cái đêm Lục Khải vội vã rời đi, đã qua bốn mươi bảy ngày. . . . . .
Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, cậu căn bản không thể thích ứng kịp, lúc ấy chỉ là theo bản năng nắm lấy tay Lục Khải không cho hắn rời đi, còn thực không có khí chất chảy nước mắt nước mũi tùm lum, ngày hôm sau nhớ đến cảm thấy thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất, có việc gì đâu, không phải Lục Khải chỉ quay về Mĩ để quản lí công ty thôi sao, còn việc Phượng Tịch Tình tự tử nữa, cho nên Lục Khải bắt buộc phải đi một thời gian. Chính mình khóc lóc đến hồ đồ, chẳng những mất mặt, hơn nữa lúc Lục Khải rời đi còn khiến cho hắn nhất định trong lòng rất lo lắng? Nhìn chân mày hắn nhăn đến mức dính vào nhau thì biết.
Không ngừng ở trong lòng cười nhạo chính mình yếu ớt vô dụng, Vệ Bình vẫn sinh hoạt như bình thường, đến trường, mua đồ ăn, nấu cơm, lần đầu tiên một mình ngồi ăn cơm, còn tự nhủ với bản thân: “Không sao hết, Lục Khải rất nhanh sẽ quay về, còn ngồi chỗ này cùng ăn cơm với mình, a, hôm nay cá chiên ngon lắm, hắn không ăn được thực đáng tiếc, hiện tại ngoài chợ có bán tôm hùm, người kia không có lộc ăn rồi, chờ hắn trở về, sợ là không còn bán nữa đi, ha ha, đến lúc đó phải nói cho hắn biết, mình đã ăn rất nhiều rất nhiều.”
Mỗi ngày cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dan-hanh-phuc/32390/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.