Lục Khải cảm thấy kỳ quái về thời gian Vệ Bình trở về, chẳng lẽ trường cho nghỉ sớm? Về nhà cũng không giống bình thường líu lo ríu rít, mà vô thanh vô tức đi đến bên người hắn, ôm chặt không buông, còn cọ cọ làm nũng trong ngực hắn.
“Bị sao vậy, sóc con? Bên ngoài chịu uỷ khuất sao?” Hắn đùa giỡn nói, “Không phải cãi nhau với bạn học đi?”
Vệ Bình nâng ánh mắt nhìn hắn, bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: “Em sẽ hảo hảo yêu anh, Lục Khải.”
“Uy! Uy uy, em hôm nay bị cái gì, sao lại nói hảo hảo yêu anh?” Lục Khải ôm lấy thắt lưng cậu, ôn hoà hỏi, “Ở bên ngoài chịu đả kích gì sao? Sẽ không phải Vũ Thần cùng bạn trai cãi nhau bắt em ngồi nghe?”
Vệ Bình lắc đầu, bắt cánh tay đang nhiễu loạn trên cổ, thấp giọng nói: “Hôm nay em gặp tình nhân trước kia của anh.”
Có chút kinh hoảng, cũng có chút xấu hổ, Lục Khải cũng may kìm chế không có nhảy dựng lên, chỉ là úc một tiếng, theo bản năng hỏi: “Y nói cái gì với em?”
Tính mở miệng lại ngước nhìn lên mặt Lục Khải, Vệ Bình bất mãn nói: “Anh là không phải sợ y nói những chuyện không nên nói với em đi?”
Lục Khải cười gượng hai tiếng: “Nào có, anh có cái gì phải gạt em. . . . . Được rồi, hôm nay anh có mua nước ô mai, để trong tủ lạnh, muốn uống không.”
“Không cần nói lảng sang chuyện khác.” Vệ Bình ra vẻ nghiêm túc nói, đem mặt hắn nhìn thẳng vào mặt mình, “Phải cạo râu rồi, anh thật nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dan-hanh-phuc/32389/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.