Đêm đen gió lộng, đúng là thời cơ tuyệt hảo để trộm cắp.
Đông trấn gần đây thường ngủ sớm, con phố tối đen một mảnh tĩnh lặng.
Nơi góc nhỏ tối tăm của ngã tư, mấy cái đèn đường hỏng còn chưa thay, khiến không gian càng thêm u ám, vài tên lén lút khẽ nói thầm với nhau, mắt còn đảo xung quanh, tựa hồ như đang đợi ai đó.
Quá 12h, một chiếc xe chở bánh mì lại gần, cẩn thận tắt đèn, theo xuống xe là một nam nhân trung niên, mấy người kia chờ đợi đã lâu, liền vội vàng chạy tới vây quanh.
Mà lúc này, ở ngã tư đối diện, nấp sau chiếc xe tải, vài bóng người dần dần hướng bọn họ tiếp cận, đè thấp thân mình, cẩn thận theo dõi nhất cử nhất động của bọn họ.
“Ngô thúc, ngươi đến muộn.” cái tên mặt râu cá trê cau mày bất mãn nói.
Nam nhân trung niên ung dung nhún vai, nhưng không ngừng quan sát xung quanh, làm việc lộ liễu thế này khiến hắn không an tâm. “Cảnh sát theo dõi được ngay.” Hắn quan sát xung quanh một lượt, sau đó trèo lên xe, lấy xuống một cái túi đen, lấy ra bên trong một cái túi nhỏ một gói bột phấn cho từng người, “Mấy ngày này, các ngươi cũng cẩn thận một chút, đừng cho cảnh sát bắt được.”
“Lưu lão đầu cho chúng ta mang ra ngoài?” Trong đó, một tên tóc nhuộm vàng không giống người vùng này lắm, khe khẽ hỏi.
“Không hẳn, ngày bên kia hối thế nào, các ngươi cũng đừng đi…” Cái gã trung niên nguyên là còn định dặn dò vài câu, nhưng bị những bóng người lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dam-sinh-hoat/119074/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.