Năm nay mùa hạ tới có phần sớm, dù cho cây bên đường tỏa bóng mát vẫn không đủ để xua đi ánh nắng chói chang.
Nhà trẻ Xuân Thiên giờ tan học, ngẫu nhiên hai người Giang, Lí cùng đi đón Giang Hoài, tiểu tử này hôm nay có vẻ cao hứng lắm, dọc đường đi đều cười nói vui vẻ, làm hai người họ không khỏi mỉm cười.
Hai người đi mãi, Giang Duy đột nhiên hỏi, “Ngươi vì sao lại tới Đông trấn?”
Lí Hiên liếc nhìn hắn một cái, bước tiếp, “Tò mò sao?”
“Dù sao ngươi cũng đâu ăn ta,” Giang Duy cười cười, đối y trêu chọc.
“Ân…” Lí Hiên nghĩ nghĩ nói, “Có câu này không biết ngươi đã nghe chưa, quen thuộc bản địa mà không biết đến cảnh quan, con người là thiếu sót lớn.”
“Thật là một câu nói giàu triết lý,” Hắn gật đầu phụ họa, “Nhưng ngươi còn sót một câu, không quen biít địa hình, nơi đâu cũng là cạm bẫy, không biết người dân là điểm mạnh.”
Lí Hiên lạnh nhạt đối hắn cười, “Ta ở Phúc Kiến bốn năm, thấy chán ghét.”
Có lẽ là do hồi nhỏ đi theo cha mẹ bôn ba khắp nói, lưu lại một nơi lâu ngày trái với thói quen, y ở một chỗ nán lại không được bao lâu. Mói sâu xa một chút, chính là y không có lòng trung thành.
Ở Phúc Kiến học tập bốn năm, cảm giác chính mình như một lữ khách, trước kia tùy theo cha mẹ bôn bá khắp nơi, cũng là do hắn không thuộc về nơi đâu cả.
Giang Duy không tán thành liền bác lại, “Ta ở Đông trấn này đã hơn hai mươi năm, ta chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dam-sinh-hoat/119072/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.