Cô chủ nhiệm mang theo vẻ mặt phơi phới bước vào lớp, giống hệt như một bà nội trợ vừa trải qua cuộc tàn sát ở siêu thị trong ngày Black Friday, nụ cười thắng lợi ngạo nghễ trên môi.
Thực ra tôi rất muốn nói: lão nhân gia người vẫn đừng nên xuất hiện dọa người khác nữa thì hơn!
Giang hồ đồn đại, trước khi lập gia đình cô chủ nhiệm của chúng tôi là một người đẹp, lúc học đại học còn được chọn làm hoa khôi. Mặc dù tôi cho rằng đây chỉ là một câu chuyện cười không hơn không kém, nhưng mà, không chỉ một người trong lớp từng nghiêm túc thành thật nói với tôi: đây, là sự thật!
What? Sao thế được? Bằng vào hình tượng ajuma của cô bây giờ, dù có trí tưởng tượng phong phú hơn nữa, tôi cũng không tài nào tưởng tượng nổi cô ấy từng là một người đẹp thế nào. Gorilla là người đẹp? Người đẹp? Tôi, không cách nào phác họa nổi một bức học thần kỳ như vậy. Cho nên, thêm một lần nữa tôi phải phục lăn tín ngưỡng tám chuyện của lớp tôi. Sao cơ quan tình báo quốc gia không đến lớp tôi mà tuyển người đi? Mỗi milimet đất ở đây đều có nhân tài cả đấy.
“Các em, lần thi giữa kỳ này, điểm trung bình của lớp chúng ta cao hơn lớp Thực nghiệm 2 0,5 điểm,” cô chủ nhiệm vừa cười vừa nói, “chúc mừng các em, mong lần sau các em sẽ càng nỗ lực hơn nữa.”
Cái này có gì hay ho để chúc mừng đâu? Quả nhiên mục tiêu vĩ đại của chủ nhiệm lão nhân gia người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dam-la-dieu-hanh-phuc-nhat/1925406/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.