Việc của Hồng Huy và Châu Chí Ngạn tôi chỉ có thể giúp đến đây, về sau hai cậu ấy sẽ đi tiếp trên con đường thế nào, hai cậu ấy chỉ có thể tự trông vào chính mình.
Sáng hôm sau đến lớp, lớp phó đời sống đưa cho tôi một tờ giấy thông báo, bảo là sách tôi mua đã có rồi.
Cho nên chuông hết tiết vừa vang lên, tôi liền chạy đến phòng giáo viên đã lâu không bén mảng đến, tìm thầy Kền Kền đáng yêu xin giấy ra khỏi trường. Vì trường số 3 áp dụng phương thức quản lý tương đối khắt khe, cho nên những học sinh nội trú như chúng tôi muốn ra ngoài vào buổi trưa, nhất định phải có giấy cho phép của giáo viên phụ trách.
Buổi trưa sau khi tan học, tôi cầm theo giấy cho phép chậm rãi thả bộ trên con đường vừa dài dằng dặc lại nóng hầm hập ra khỏi trường.
“Hi!” Với kiểu chào hỏi ngàn năm không đổi kia, không cần quay đầu lại tôi cũng biết người này là ai.
“Hi! Cậu về nhà à?” Có nhà ở đây đúng là quá tốt, muốn về thì về, muốn ở lại ngủ ký túc xá thì ở.
“Cậu ra ngoài à?” Phải rồi, tôi thừa nhận giữa chúng tôi thực sự vô cùng ăn ý, có thể cùng lúc hỏi nhau một câu hỏi thiếu hàm lượng dinh dưỡng như vậy.
“Mình ra bưu điện lấy sách.” Vừa đáp tôi vừa lấy giấy phép của mình ra cho giám thị kiểm tra. Tôi thấy chướng mắt mấy thầy giám thị của trường mình lâu lắm rồi, chẳng qua đứng dưới mái hiên nhà người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dam-la-dieu-hanh-phuc-nhat/1925368/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.