“Ối, sao lại mưa rồi? Đúng là bực mình!” Đám đông sinh viên đứng trước cửa khu giảng đường sau khi chuông tan học vang lên, cơn mưa bất chợt vô tình trở thành kẻ làm chậm bước chân của mọi người.
“Mới đó đã đến mùa này rồi, mình thấy năm nào mùa này trời cũng mưa mới hợp tình hợp cảnh.” Hồng Huy đứng bên cạnh cảm thán, chẳng khó để nghe được đôi chút hoài niệm trong giọng nói của cậu ấy.
“Ừ, bọn mình nên ăn mừng mới phải, lại có gần mười nghìn người sắp thoát khỏi bể khổ rồi.” Tôi cười nói, đúng mà, trong lúc không ai hay biết một năm nữa lại qua đi. Giờ đây hồi tưởng lại, những ký đó vẫn còn rõ ràng, vẹn nguyên đến thế.
Thời điểm này của một năm trước, có lẽ tôi đang ngồi trong căng tin trường cấp ba số 3 ăn bữa cơm trưa cuối cùng ở đây nhỉ? Lúc đó mắt trân trân nhìn bạn bè mới buổi sáng còn cùng mình kề vai chiến đấu giờ đã bỏ mình mà đi, bao gồm cả người nào đó. Thực ra sau khi biết thời gian biểu của kỳ thi, tôi không lúc nào không cắn răng ôm hận: nếu chọn Lịch sử mình đã có thể được giải phóng sớm nửa ngày rồi.
Buổi tối sau khi thi xong, việc đầu tiên tôi làm khi về đến nhà là ngủ, không ăn cơm, không tắm rửa, ngả vật xuống giường ngủ liên tục 10 tiếng đồng hồ. Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học mới hơn 5 giờ sáng đã gọi tôi dậy, làm cách nào cũng không ngủ được nữa. Nghĩ thế nào cũng thấy ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-dam-la-dieu-hanh-phuc-nhat/1925325/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.