Bình Cửu xuống núi, đi suốt đêm tới núi Nhạn Lộc.
Hắn đi tới trước nhà tranh của Tiết lão quái, đẩy cửa ra, lấy ra bức thư bị nắm chặt đến biến dạng trong lồng ngực ra, vỗ lên mặt bàn một tiếng “Cụp”.
Tiết lão quái đang cắt tỉa cây cảnh, nghe tiếng động thì ngẩng đầu, vừa liếc nhìn Bình Cửu, vừa liếc nhìn trên bàn giấy, mặt đầy bực bội: “Không phải sự tình xong hết rồi à? Sao thằng nhóc ngươi cứ trưng cái mặt như đưa đám thế hả.”
Bình Cửu chống hai tay lên bàn, cúi thấp đầu, thở ra một tiếng, mới nói: “Lão có biết chuyện núi Bình Viễn được xây lại không?”
Tiết lão quái đứng lên, vỗ bụi đất trên người, ngạc nhiên hỏi: “Núi Bình Viễn được xây lại? Chuyện này lão không biết thật, bốn năm rồi lão chưa về đó.”
Bình Cửu ngây người một lát rồi nói: “Vậy còn chuyện Minh Tiêu tỉnh rồi, lão biết chứ?”
Tiết lão quái cau mày một cái, không lên tiếng. Lão đi tới, nhặt bức thư nhăn nheo trên bàn lên, nhìn Bình Cửu và nói: “Cũng thật là chữ viết của Minh Tiêu nha.”
Bình Cửu nhìn lão, đáy mắt chứa chút sự đau lòng khó nén: “Tại sao không nói cho ta.”
Tiết lão quái hơi khó xử, gãi đầu: “Ngươi xem, biết ngay ngươi sẽ phản ứng như vậy mà. Năm đó cứu ngươi ở dưới sông lên. Lúc đó ngươi cũng suýt chết, con bé Minh Tiêu không cho lão nói.”
Nói một tràn, tầm mắt Tiết lão quái lại dời về bức thư kia, xem sơ sơ hết bức thư mới nói: “Ôi, cũng qua bốn năm rồi. Năm đó, ngươi cũng biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/1811263/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.