Chương trước
Chương sau
Bình Cửu xuống núi, đi suốt đêm tới núi Nhạn Lộc.
Hắn đi tới trước nhà tranh của Tiết lão quái, đẩy cửa ra, lấy ra bức thư bị nắm chặt đến biến dạng trong lồng ngực ra, vỗ lên mặt bàn một tiếng “Cụp”.
Tiết lão quái đang cắt tỉa cây cảnh, nghe tiếng động thì ngẩng đầu, vừa liếc nhìn Bình Cửu, vừa liếc nhìn trên bàn giấy, mặt đầy bực bội: “Không phải sự tình xong hết rồi à? Sao thằng nhóc ngươi cứ trưng cái mặt như đưa đám thế hả.”
Bình Cửu chống hai tay lên bàn, cúi thấp đầu, thở ra một tiếng, mới nói: “Lão có biết chuyện núi Bình Viễn được xây lại không?”
Tiết lão quái đứng lên, vỗ bụi đất trên người, ngạc nhiên hỏi: “Núi Bình Viễn được xây lại? Chuyện này lão không biết thật, bốn năm rồi lão chưa về đó.”
Bình Cửu ngây người một lát rồi nói: “Vậy còn chuyện Minh Tiêu tỉnh rồi, lão biết chứ?”
Tiết lão quái cau mày một cái, không lên tiếng. Lão đi tới, nhặt bức thư nhăn nheo trên bàn lên, nhìn Bình Cửu và nói: “Cũng thật là chữ viết của Minh Tiêu nha.”
Bình Cửu nhìn lão, đáy mắt chứa chút sự đau lòng khó nén: “Tại sao không nói cho ta.”
Tiết lão quái hơi khó xử, gãi đầu: “Ngươi xem, biết ngay ngươi sẽ phản ứng như vậy mà. Năm đó cứu ngươi ở dưới sông lên. Lúc đó ngươi cũng suýt chết, con bé Minh Tiêu không cho lão nói.”
Nói một tràn, tầm mắt Tiết lão quái lại dời về bức thư kia, xem sơ sơ hết bức thư mới nói: “Ôi, cũng qua bốn năm rồi. Năm đó, ngươi cũng biết, nếu không có thuốc giải hàn cổ, sớm muộn nó cũng bị phát độc. Lão đưa nó ra khỏi giường hàn băng, giải huyệt ra cho nó, không bao lâu thì nó tỉnh. Sau đó lão cứu ngươi về, nó còn chăm sóc ngươi mấy ngày. Ít ra ngươi truyền hơn nửa hàn cổ trên người nó qua cho ngươi, dù sức nó còn yếu, nhưng vẫn chống đỡ được hai, ba tháng. Nhưng rồi sau đó, đến khi ngươi thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm thì nó đi. Nó nói nó muốn tự ra ngoài du lịch, dù có chết cũng muốn chết ở ngoài. Nó còn nói nếu lão mà nói cho ngươi biết, ngươi chắc chắn sẽ đi tìm nó, nên không cho lão nói cho ngươi biết. Lão đã đồng ý với nó.”
Bình Cửu im lặng lắng nghe, một lát sau nói: “Lão nói chuyện của ta và sư phụ cho Minh Tiêu biết?”
Tiết lão quái nói: “Không sai, lão nói cho nó biết. Lão cảm thấy nó nên biết chuyện này. Kế hoạch năm đó của Lục Nhất Phẩm là do lão phu và ông ta cùng bày mưu tính kế. Lão thấy hết những điều đau khổ mà ngươi phải chịu từ đầu đến cuối. Lão giúp ngươi, cứu ngươi, một mặt là do lão rất thích tính tình của ngươi, mặt khác là do lão đúng là hổ thẹn với ngươi. Lục Nhất Phẩm buông tay nhân gian, lão cũng không thể khoanh tay đứng nhìn nữa.”
Bình Cửu ngồi lên cái ghế bên cạnh, thấp giọng nói: “Người đã mấ rồi, chuyện đúng sai đã không còn quan trọng nữa.”
Tiết lão quái cũng ngồi im lặng theo Bình Cửu chốc lát, bỗng như nhớ tới chuyện gì, lão cất tiếng hỏi: “Khoan, ngươi nói núi Bình Viễn được xây lại à?”
Gương mặt Bình Cửu lộ ra vẻ mệt mỏi, nói: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt Tiết lão quái hơi là lạ một lúc: “Biết do ai làm không?”
Bình Cửu nói: “Với sức người sức của đó thì ta đoán được phần nào rồi.”
Trong chốc lát, Tiết lão quái không nói gì thêm, rồi lão bỗng đứng lên, đi qua đi lại vài lần, châm chước cất lời: “Về phần người này, có chuyện… Lão không biết có nên nói với ngươi không.”
Bình Cửu nhìn hành động của lão, nói: “Ý lão là gì?”
Tiết lão quái chống tay lên cằm, cau mày đi tới đi lui, rất bối rối cất lời: “Gần đây lão phu xem thiên tượng vào ban đêm, lúc xem các cung mệnh, trùng hợp tìm ra được bí mật, nhưng nó rất quan trọng, không biết có nên nói hay không.”
Bình Cửu nói, “Ngươi xem cung mệnh thì có liên quan gì đến ta?”
Tiết lão quái phất tay, nói: “Không quan hệ, mà cũng có liên quan. Ngươi có nhớ nửa năm trước, lão từng nói với ngươi, hướng di chuyển của sao Tử Vi hơi lạ, bảo ngươi cảnh giác một chút không?”
Bình Cửu cau mày suy tư một hồi rồi nói: “Ta nhớ rồi, vậy thì sao?”
“Bây giờ ấy.” Tiết lão quái thở dài một tiếng, nói: “Hướng di chuyển của sao Tử Vi không chỉ lạ, mà nó còn muốn đổ xuống, coi cái điệu này, sao Đế vương sắp đổi chủ rồi!”
—————— đường phân cách ——————
Ba ngày sau, thông báo công khai vừa đưa ra, cả nước bàng hoàng!
Hoàng đế băng hà.
Vị hoàng đến được khen là hoàng đế trẻ tuổi, tài giỏi nhất trong lịch sử Bắc Thanh, có học thức và năng lực, ngài lên ngôi chỉ hơn bốn năm, bên dưới có vô số tướng tài. Tất cả mọi người đều tin tưởng, giang sơn Bắc Thanh dưới sự cai quản của ngài sẽ giàu mạnh chưa tùng có.
Nhưng không có dấu hiệu nào lại đưa ra thông báo ngài đã băng hà.
Hoàng đế còn trẻ như vậy.
Đừng nói toàn thể dân chúng, ngay cả các quan viên trong triều, trong giây phút ấy cũng buồn thương vạn lần!
Bình Cửu xuống núi thì nghe tin này ngay.
Bởi vì tất cả mọi người đang bàn luận.
Bình Cửu đi qua phố lớn ngõ nhỏ, tiếng xì xào bàn tán không dứt bên tai, tất cả mọi người đều nhắc đi nhắc lại một câu nói.
Làm sao có thể chứ?
Bình Cửu đi tới một quán rượu. Hắn đưa vài đồng cho tiểu nhị. Tên tiểu nhị kia vừa đưa rượu cho khách vừa nói chuyện với người bên cạnh: “Này, ngươi nói đi, chưa được sáu năm đã thay đổi ba hoàng đế. Trên đời này còn có chuyện như vậy được à?”
Bình Cửu nhận bình hồ lô đứng rượu trên tay tiểu nhị về, hắn đè nón rộng vành trên đầu xuống một lúc, che giấu cảm xúc khó đoán trong mắt.
Sau đó xoay người đi mất.
——————– đường phân cách —————-
Một tháng sau.
Mùa đông lạnh giá đã qua, bước sang mùa xuân tháng ba với ánh nắng nhẹ và không khí se se lạnh. Mặt đất vừa tan băng, nhưng hoa đào ở Gia Khang đã nở rộ.
Bình Cửu đến dưới gốc cây đào trước sân ngôi nhà nhỏ.
Hoa đào khoe sắc diễm lệ động lòng người, chính là “Màu hoa đào chỗ đậm chỗ nhạt, tựa như lớp trang điểm trên gương mặt của người thiếu nữ”, tựa như vẻ đẹp của thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, cái vẻ đẹp quyến rũ xen lẫn chút ngây thơ, không biết lúc nào đã làm lòng người xao xuyến.
Nhưng Bình Cửu trồng một cây đào trước sân nhà mình không phải vì thích vẻ đẹp của hoa đào. Từ xưa, vô số nhà thơ ca ngợi vẻ đẹp của hoa đào, Bình Cửu nhìn cũng thích, nhưng hắn lại càng thích mùi hương của loại hoa này hơn vẻ đẹp động lòng người của nó.
Bây giờ là thời điểm hoa đào nở rộ nhiều nhất, cánh hoa tươi mới căng mọng là thời điểm tốt nhất để cất rượu hoa đào.
Bình Cửu xách ba vò rượu để một bên, sau đó lấy một cái xèng ra từ trong nhà ra.
Hắn đạp chân lên lưỡi xẻng, xắn sâu xuống đất, đẩy đất lên.
Không bao lâu, một cái hố to đã xuất hiện.
Dù làm việc nặng nhưng mặt Bình Cửu vẫn như thường, không chảy giọt mồ hôi nào.
Hắn nhảy xuống hố, đặt ba vò rượu xuống hố, rồi nhặt xẻng lên bắt đầu lấp đất lại.
Lấp được phân nửa thì nghe có tiếng gõ cửa, có người đến tìm.
Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng một đứa bé trai: “Tam tiên sinh, Tam tiên sinh, ngài có ở nhà không?”
Bình Cửu tiện tay ném xẻng qua một bên. Hắn phủi đất cát dính trên người một lượt rồi ra mở cửa. Tiểu hồ lô đang rướng đầu lên khe cửa nhìn vào, Bình Cửu mở cửa làm nó suýt té ngã.
Bình Cửu đưa tay đỡ lấy nó, hỏi: “Có gì không?”
Tiểu hồ lô vội thẳng đầu, nó le lưỡi một cái, nhìn Bình Cửu với vẻ đẩy ngại ngùng: “Tam tiên sinh, là có người tìm ngài, kết quả tìm tới nhà ta.” Sau đó nó nhìn xung quanh, chỉ về một hướng, kêu lên: “Ầy, chính là người kia! Tam tiên sinh, không ngờ ngài có cả bạn người nước ngoài luôn đấy!”
Nước ngoài?
Bình Cửu nhìn về phía kia thì không khỏi ngây người.
Dã Cát?
Người này đứng hơi xa, mặc đồ đen, khoanh tay ôm đao lớn, đường nét trên gương mặt rõ ràng, sắc sảo hơn người ở đồng bằng, trông không thay đổi gì so với mấy năm trước. Loading...
Bình Cửu thấy Dã Cát bỗng đi lên trước. Mặt Dã Cát không lộ cảm xúc gì, trông như tùy ý hoạt động cổ tay một cái, có vẻ rất háo hức muốn thử.
Bình Cửu đẩy tiểu hồ lô một cái, nói: “Ngươi về nhà trước đi, đây cũng không phải người tốt lành gì.”
Tiểu hồ lô không hiểu lắm, nhưng vẫn nghe theo Bình Cửu. Nó chạy về trước hai bước, rồi hơi lo lắng quay đầu nhìn Bình Cửu một cái, thấy Bình Cửu gật đầu với nó, lúc này nó mới chạy thẳng.
Một bên khác, thấy đứa bé kia đã đi khỏi, Dã Cát tăng tốc, lao về hướng này, bay người lên, rút đao, quét thẳng về hướng Bình Cửu.
Bình Cửu lắc người né tránh, ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải khép lại với nhau, điểm huyệt trên ngực trái của Dã Cát
Nhưng Dã Cát cũng rất nhạy bén, hắn vươn mình nhảy ra, ép đao lên bụng Bình Cửu.
Ánh mắt Bình Cửu lạnh lùng. Bình Cửu không hề cho Dã Cát cơ hội tránh khỏi. Dã Cát còn chưa ép đao đến gần người Bình Cửu thì đã bị Bình Cửu chụp tay, bẻ ngược ra sau thật mạnh. Chỉ nghe một tiếng “Răng rắc” ghê răng, cánh tay Dã Cát vô lực rủ xuống, đao của Dã Cát cũng thuận thế rơi xuống đất.
Một tay Bình Cửu kềm lên cổ Dã Cát, ép hắn vào tường. Bình Cửu làm rất mạnh tay, nhưng giọng nói thì đều đều cứ như đang thưởng thức một ly trà, nói: “Nào, nói tý xem, tìm ta làm gì?”
Cánh tay Dã Cát không còn sức lực, cổ họng bị bóp, cả khuôn mặt ức đến đỏ chót, nhưng cắn răng không chịu mở miệng. Nhưng không bao lâu, Bình Cửu liền nghe sau lưng có một người đi khập khễnh về phía này.
Bình Cửu quay đầu lại, không ngạc nhiên chút nào mà thấy được một người quen nữa.
Y Nhĩ Viễn vẫn giữ dáng vẻ lãng tử phong độ của năm xưa, đi đứng không ổn nên đi khá chậm.
Bây giờ Y Nhĩ Viễn đã là hoàng đế Bắc Mạc, có lẽ mấy năm gần được bồi bổ không tệ nên trông đầy đặn hơn xưa chút.
Bình Cửu nhìn Y Nhĩ Viễn đi đến phía này, trong lòng chợt không tự chủ hiện ra một ý nghĩ, lẽ nào giờ làm hoàng đế đều rãnh rỗi như vậy ư?
Dường như Y Nhĩ Viễn nhìn ra được suy nghĩ của Bình Cửu, lúc nói chuyện, trong đôi mắt chứa chút ý cười, nói: “Hay ngươi thả thị vệ của ta ra trước đi, rồi chúng ta vào nhà trò chuyện, thế nào?”
Bình Cửu buông tay đang kiềm chế Dã Cát ra, Dã Cát bỗng ho vài tiếng. Dã Cát bóp bóp cuống họng, mặt vẫn đỏ bừng đứng cạnh Y Nhĩ Viễn, vẫn giữ chút cảnh giác.
Bình Cửu thì từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt bình thường. Bình Cửu vừa liếc nhìn Dã Cát, vừa liếc nhìn Y Nhĩ Viễn, nói: “Nếu Bệ hạ đã hạ mình đến rồi, ta cứ đuổi về cũng không được, thôi thì mời vào.”
Bình Cửu mở cửa, đi vào sân trước dẫn đường, nhặt cái xẻng trên đất lên đặt cạnh gốc cây, sau đó thấy Y Nhĩ Viễn và Dã Cát cũng đi tới.
Bình Cửu ngoắc tay với Dã Cát: “Vừa nãy ta ra tay không nhẹ, ta xem giúp ngươi.”
Dã Cát lại bỗng lùi về sau môt bước, hắn căng thẳng nhìn chằm chằm từng cử chỉ của Bình Cửu, hồi lâu không chịu bước lên, cho đến khi Y Nhĩ Viễn mỉa mai hắn: “Mau lại đó đi, Lục tiên sinh danh tiếng lẫy lừng xem bệnh cho ngươi, làm hoàng đế ở Bắc Thanh cũng chưa chắc được đãi ngộ này đâu.”
Bình Cửu nghe được ý nói khích của Y Nhĩ Viễn trong đó. Dã Cát bị thúc giục Y Nhĩ Viễn một câu như thế, chỉ đành bất đắc dĩ đi tới.
Bình Cửu nhìn Y Nhĩ Viễn, tay Bình Cửu sờ bóp mấy cái trên cánh tay Dã Cát, cầm lấy chỗ đau trên tay Dã Cát một cách thành thạo, nói: “Bệ hạ nói khích ta như vậy, bảo đảm bị trật khớp đơn giản cũng sẽ bị trị thành gảy xương.”
Cánh tay Dã Cát còn bị Bình Cửu nắm trong tay, Dã Cát nghe vậy sắc mặt cứng đờ.
Y Nhĩ Viễn đang cầm ấm trà trên tay, nghe Bình Cửu nói xong thì suýt làm rơi ấm trà xuống. Y Nhĩ Viễn cười lúng túng: “Ha ha, Lục tiên sinh thích nói giỡn thật đó.”
Bình Cửu thả tay Dã Cát ra, nói: “Vậy bệ hạ không ngại đường xa vất vả đến đây để làm gì?”
Y Nhĩ Viễn nghe vậy, lập tức bày ra vẻ mặt ủ rũ, thở dài, nói: “Ôi, phải không? Ngươi nói trẫm đang yên đang lành làm hoàng đế ở Bắc Mạc, đến Bắc Thanh chịu khổ làm gì? Ôi, nếu không phải tiểu hoàng đế mới đăng cơ ở Bắc Thanh khóc nước mắt nước mũi cầu xin trẫm, còn lấy giao tình hai nước ra đe dọa và đút lót trẫm, trẫm có thể tới ư? Đương nhiên không đến!”
Bình Cửu nghĩ một lúc, hoàng đế mới đăng cơ? Đó chính là Dự vương, Thần Cảnh được truyền ngôi lại.
Dự vương khóc nước mắt nước mũi cầu xin Y Nhĩ Viễn ư?
Bình Cửu lại lần nữa cảm thấy lời nói thốt ra từ miệng Y Nhĩ Viễn quả nhiên đều không thể tin.
Y Nhĩ Viễn đã nhận ra sự nghi ngờ trong mắt Bình Cửu, nói: “Này, ngươi đừng không tin mà, trẫm đúng là bị hoàng đế Bắc Thanh gửi mất phong thư liền mời tới. Chỉ có điều, chuyện này không được để lộ thân phận, giờ trẫm vẫn đang cải trang vi hành.”
Bình Cửu đau đầu xoa trán, nói: “Vậy cuối cùng tới làm gì? Bệ hạ cứ nói thẳng đi, đừng ngài?”
Y Nhĩ Viễn cau mày, nở một nụ cười cao thâm khó đoán với Bình Cửu: “Đương nhiên là, tới tặng quà cho ngươi.”
Bình Cửu dừng động tác trên tay một lát, hắn nói: “Ngại quá, tại hạ không nhận quà. Phiền ngài mang về đi.”
Y Nhĩ Viễn thì lại đầy hững hờ, duỗi eo một cái, đứng lên, lười biếng mở miệng: “Không nhận thì ngươi cứ ném đi, cũng không phải thứ quý giá gì. Ngươi thích đánh thích mắng, thích chém thích giết cũng không liên quan tới trẫm. Người này giờ đang ở đây.” Y Nhĩ Viễn nhìn Bình Cửu, dùng ngón tay chỉ vào đầu mình: “Chỗ này không dễ sử dụng lắm, nói cái gì cũng vô ích. Ngươi cứ kệ hắn, coi chừng hắn tự đi ra ngoài, không được hai ngày đã chết đói.”
Y Nhĩ Viễn bước hai bước ra cửa, thấy Bình Cửu ngồi trên ghế không nhúc nhích, ngoảnh đầu lại, nói tiếp: “Được rồi, còn có chuyện trẫm phải nói. Năm xưa chính là người của trẫm lên phá ngọn núi kia, nhưng trẫm không biết ai đốt nó. Trẫm vốn muốn khiến Thần Dục cắt đứt nhớ nhung, ai ngờ hắn cứ u mê không tỉnh. Quên đi, cũng qua nhiều năm vậy rồi. Năm xưa lúc hắn không nỡ giết ngươi, trẫm đã nhắc nhở hắn rồi, vậy mà hắn còn không biết ơn trẫm? Ôi, ai bảo năm xưa trẫm nợ một ơn cứu mạng của Thần Dục, bây giờ trẫm còn phải kể trước mặt ngươi mấy chuyện khi xửa khi xưa, coi như là trả ơn cho hắn. Được rồi, lời đã nói xong, trẫm đi đây.”
Nói xong, Y Nhĩ Viễn quả nhiên đi thẳng không quay đầu lại, Dã Cát đi theo sát sau lưng.
Y Nhĩ Viễn tới nhanh, đi cũng nhanh, thời gian chưa hết một chén trà, trong sân lại rơi vào không khí yên tĩnh, vắng tiếng người.
Rất lâu sau đó, Bình Cửu đứng lên.
Hắn nhặt cái xẻng bên gốc cây, im lặng tiếp tục lắp đất vào hố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.