Sư huynh, thấy chữ như thấy mặt.
Xin lỗi, tuy là một lần cuối nhưng muội không thể chờ ngươi tỉnh lại.
Khi huynh nhìn thấy phong thư này, có lẽ huynh và muội đã không còn cơ hội gặp lại.
Chút thời gian ít ỏi của đời người còn lại, nếu có thể, ta muốn đi vòng quanh thiên hạ một lần nữa.
Khoảng thời gian xuống núi ấy dù ngắn ngủi, không hẳn như ý, nhưng nó mang lại ý nghĩ to lớn đối với muội.
Hóa ra thế giới dưới núi hoàn toàn khác so với trí tưởng tượng của muội.
Có nhiều người như vậy, họ chen chút trên một con đường, cãi vã nhau, cười mắng nhau, dường như họ đều quen biết nhau. Dù muội đến đâu, những người đó cũng có thể tùy ý nói chuyện với người xung quanh.
Giống như người cả thế giới tạo thành một đoàn thể khổng lồ.
Nhưng trong đó lại không có muội.
Tất cả mọi người đều có nhà để về, có thứ để ăn, có giường để ngủ, họ dựa theo quy tắc từ xưa mà đi, làm việc và nghỉ ngơi một cách thành thạo, tất cả đều là trật tự muội nhìn nhưng không hiểu. Trong ngoài thế giới này muội không thể hòa nhập vào được. Nhưng nó khiến muội say mê, khiến muội trải nghiệm những cảm xúc mà hai mươi năm sống trên đời tới nay chưa bao giờ trải nghiệm.
Muội muốn ở lại đây, muốn tan vào nó.
Dù bắt muội dùng hai mươi năm cuộc đời để đổi lấy ba ngày được thấy được nghe cảnh vật bên dưới, muội cũng cam tâm tình nguyện.
Dù rất nhiều lúc, mọi người sẽ lừa dối muội một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/1811262/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.